Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

[C69] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 69 cấm khu của tử thần ( ba )


Chứng kiến gương mặt quen thuộc trước mặt lại làm ra biểu tình xa lạ như thế, biểu tình Gil cũng chìm xuống, "Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?"

"Thật là vô lễ." "Eagle" cưỡi trên mình Gil, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc vàng rơi dưới bả vai mình, "Cư nhiên gọi thần minh là ‘thứ này nọ’."

"A..." Gil cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ không đúng? Ngay cả linh hồn cũng không đầy đủ, luân lạc tới nỗi phải chiếm đoạt lấy thân thể người khác. Như vậy cũng coi là thần?"

Mặt "Eagle" "bá" một tiếng còn âm trầm hơn cả Gil, "Nhân tộc, lá gan của ngươi cũng không nhỏ."

Tức thì hoàn cảnh chung quanh giống như cũng phối hợp theo tâm tình"Eagle", rừng cây khô héo cùng bầu trời đêm đột nhiên trở nên vặn vẹo, giống như bị một cơn lốc xoáy trong vô hình không ngừng cắn nuốt. Tầm nhìn chung quanh trở nên mơ mịt.

Không quá bao lâu, mọi thứ xung quanh dần dần lắng đọng quay về với sự bình yên vốn có.

Gil từ mặt đất đứng dậy, bốn phía âm u mịt mù. Khắp nơi đều là hòn đá và cột đá sụp ngã, khoảng không mênh mông trống trải dù liếc mắt một cái cũng không nhìn được điểm cuối. Đêm đen kịt như cái lồng chụp bao phủ cả đống hoang tàn ở bên trong.

"Eagle" đã đi đến trên một cái bình đài cách đó không xa.

Bình đài cũng giống như mọi vật xung quanh bị tàn phá, hư hại mặt đường lồi lõm đi lại cũng có chút nhọc nhằn. Trên bình đài có một cái ghế tựa xa hoa khác biệt hoàn toàn, hoa văn tinh tế tinh xảo và vẻ hoa lệ bên ngoài hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh.

Nhẹ ở trên ghế ngồi xuống, "Eagle" gác lên thon dài hai chân, khuỷu tay đặt ở trên lan can, dày chống cằm nhìn thấy dưới bình đài Gil .

Khác với Eagle lúc bình thường trước mặt người ngoài luôn đượm dáng vẻ tao nhã, cử chỉ nhã nhặn khác biệt. Lúc này mỗi động tác giơ tay nhấc chân của "Eagle" đều mang theo một loại lạnh lùng cao ngạo, tựa hồ như đang miệt thị thế gian này.

"Eagle" đánh giá Gil mấy lượt, giống như hắn đang quan sát một vật phẩm thú vị gì đó. Bên ngoài sắc xanh quỷ dị bên ngoài, trong con ngươi ấy còn phủ thêm một vầng sáng đỏ sậm.

Gil cũng bước lên đài, không thèm quan tâm tới tầm mắt thăm thú dừng ở trên người mình của hắn. Dùng ngữ khí hệt như vừa rồi nói:

"Làm sao ngươi còn chưa cút?"

"Eagle" nhíu nhíu mày, rất bất mãn với cái kiểu giọng điệu này của Gil , "Nhân tộc, chú ý ngươi đang nói chuyện với ai."

Gil nửa khép hờ đôi mắt, quay đầu đánh giá xung quanh bốn phía. Căn bản không muốn đối mặt nói chuyện với sinh vật không rõ kia.

"Eagle" trừng mắt nhìn Gil một hồi lâu nhưng phát hiện tính nhẫn nại của đối phương tốt lắm, hoàn toàn không để ý tới mình. Nhíu mày trầm tư một chút, đột nhiên không giận trái lại còn cười.

"Ngươi đúng là người thú vị, nhân tộc bây giờ đều thú vị giống như ngươi à? Rõ ràng trên người không có khí tức của ta, nhưng vẫn còn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ uy."

Gil vẫn không phản ứng, "Eagle" cũng không buồn bực, vẫn tự mình nói tự mình nghe, "Thật sự là kỳ quái, tinh thần lực của ngươi hoàn toàn không ăn khắp với thân thể... Nè, nhân tộc, ngươi muốn... cùng ta làm giao dịch hay không?"

Gil một bước cũng không nhường, "Trước tiên ngươi cút ra rồi hãy nói sau."

"A..." "Eagle" cười lạnh một tiếng, nhiệt độ không khí chung quanh giống như đột nhiên tụt giảm, chỉ một thoáng sau lưng "Eagle" hiện ra một bóng dáng màu đen thật lớn.

Bộ áo choàng màu đen vây bóng người ở bên trong, mà"Eagle" ngồi ở ghế trên cơ hồ duy trì động tác lấy y hệt ——cánh tay phải tái nhợt gầy yếu chống đầu trầm tư. Mà tay trái thì cầm một lưỡi liềm bản to. Lưỡi dao trắng tuyết hẹp dài hơi cong, miệng lưỡi nổi lên một sắc đỏ yêu dị.

"Thế này đã hài lòng rồi chứ? Nhân tộc, câu trả lời của ngươi?"

Cuối cùng Gil cũng chịu xoay người, nhìn chằm chằm bóng đen to lớn trước mắt, "Giao dịch? Nhưng ta không biết bây giờ ngươi còn có thể chi trả nổi vụ giao dịch hay không."

"Nhân tộc, đừng tiếp tục cố gắng chọc giận ta." Bóng đen lóe lóe, giọng của "Eagle" cũng chìm xuống.

"Phải không." Gil thờ ơ, "Chỉ có thể mượn nhờ cơ thể người khác mở miệng muốn trao đổi với ta, vậy vừa rồi ta nói ngươi chỉ là một tàn hồn không đúng chỗ nào hử? Ta chỉ biết ngươi muốn giao dịch với ta, nhưng ta không thấy chút thành ý nào của ngươi."

"Vừa mở miệng thế mà dám yêu cầu thành ý của cần... Ngươi là nhân tộc ta thấy thú vị nhất." Bóng đen lặng im, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: ". Hiện tại, đã hài lòng rồi chứ?"

Từ lúc bóng đen khai báo tên thì bốn phía xung quanh lập tức hạ tư thế trở nên thần phục với Gil . Tuy chung quanh vẫn là màn đêm đen trong đống hoang tàn, nhưng khí tức bủa vây bốn phía không còn sinh ra lãnh ý cùng bài xích với Gil nữa.

Tên của sáu thần đều là trực tiếp đặt tên theo thần Sáng Thế. Trong tên có chứa ma lực cùng trói buộc.Một khi mỗ thần chủ động báo danh tính, cũng đại biểu cho việc công nhận việc tôn trọng địa vị ngang bằng với người được báo danh tính.

Đây là một loại cảm giác hết sức kỳ diệu, tựa như trao đổi với bóng đen không chỉ thông qua ngôn ngữ, mà đôi bên đã đạt tới độ nhất trí về ý thức. Chợt bừng tỉnh, tựa hồ còn phát giác rằng giữa hai người đã thành hình một đồ hình khế ước chưa đầy đủ.

Rốt cục Gil cũng ẩn đi chút ít dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, mở miệng hỏi lại: "Ngươi muốn giao dịch cái gì, lấy cái gì giao dịch cùng ta?"

"Yêu cầu của ta, lúc trước đã nói qua chính là rời khỏi đại lục. Ngươi đã có thể tìm tới đây, hẳn là biết cách rời khỏi đi." Bóng đen và "Eagle" đều ngồi ngay ngắn, trong ánh mắt mang theo sự hung tàn cùng hưng phấn, "Ta muốn vong tộc... một lần nữa trở về đại lục. Ta muốn tên kia, một lần nữa đứng trước mặt ta nhận sai!"

"Eagle" từ trên ghế đứng lên, bóng đen phía sau như hình với bóng, "Về phần điều kiện trao đổi... hiện tại để lực tinh thần hòa vào trong thân thể ngươi thế nào?"

Gil lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định trở lại, trong mắt hiện lên quang mang không rõ. Nhìn bóng người cao lớn mờ ảo trước mặt, để lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa.

"Thành giao."

Gil vừa dứt lời, giữa hai người đột nhiên xuất hiện một cái đồ án hình thoi đỏ như máu. Đồ án từ từ phân thành hai, rồi đột nhiên nhằm phía Gil và bóng đen sau lưng Eagle.

"A..." Gil hừ lạnh một tiếng, trên mu bàn tay trái dâng lên một đợt bỏng rát. Rất nhanh, một cái đồ án đỏ như máu hiện lên.

Mà cái mũ choàng đen của bóng đen tóc dài màu vàng kim sau lưng "Eagle" bay phất phơ trên không, giống một cơn lốc xoáy màu đen từ giữa không trung mãnh liệt ập đến."Eagle" nâng bàn tay phải, cái liềm to bự từ đằng sau từ từ giơ lên cao, dùng một loại tốc độ nhanh như chớp cắt ngang khoảng không gian, vung mạnh xuống.

Gil còn chưa kịp phản ứng, không gian trước người đột nhiên nứt ra một rảnh hẹ dài, trong nháy mắt cắn nuốt lấy hắn.

Cái vết rách vặn vẹo bất chợt trong khoảnh khắc biến mất vô tung, bên trong đột nhiên tràn ra mộttia chớp màu xanh đậm."Eagle" cả kinh, bóng hình chớp lên ngay lập tức lùi về sau.

Cũng may tia chớp chỉ là chợt hiện, cũng như vết rách tan biến trong hư vô.

"Eagle" trên mặt xuất hiện một nét thoáng hiện khiếp sợ thần sắc, một lúc lâu mới chìa ngón cái đặt ở môi dưới biên, lẩm bẩm nói: "Tên kia lại có thể... Rốt cuộc là..."

Nhìn chằm chằm phía trước vốn chẳng còn gì, cuối cùng "Eagle" chỉ đành nhận mệnh nhún nhún vai, "Quên đi, ta cũng không còn biện pháp . Nếu chỉ thế... tên kia mới có thể còn sống mà trở về a..."

.

Gil mặt không chút thay đổi trôi bồng bềnh ở giữa không trung, dưới chân là cánh rừng kéo dài xuyên suốt. Chung quanh tối đen một mảnh, nhưng trên bầu trời lại không ngừng có đoàn sáng xanh thẳm thoáng hiện, xa xa truyền đến tiếng sấm rầm rề. Mây đen như mãnh thú bủa vây bốn phía giống như đang đè nén một cơn thịnh nộ ngập tràn.

Hừ một tiếng, Gil kéo trường bào trên người xuống. Mái tóc dài đen tuyền lập tức dựng thẳng lên cao. Ngửa đầu nhìn tảng sấm sét trên không càng ngày càng, Gil lộ ra một nụ cười châm chọc.

"Cái gọi là để thân thể cùng tinh thần nhất trí, chính là phải gánh một hồi thiên kiếp sao? Nhưng thật ra cũng khá hợp lý..."

Tràng sấm inh tai nhức óc dần dần vang dội, một tiếng phát nổ rền vang trong khoảnh khắc một nửa màn đêm bất chợt biến thành màu xanh đậm. Một đường chớp dài nhỏ đột nhiên từ trên không bổ thẳng về phía Gil trôi bồng bềnh.

Đợt đầu tiên trong số tám mươi mốt tràng sấm từ trên chín tầng trời, dần dà đổ xuống.

.

"Eagle" nhàm chán quay về trên ghế dựa, trong đống hoang tàn cực kỳ yên tĩnh. Mấy vạn năm qua chưa từng thay đổi, năm đó Grazia Vantican náo nhiệt phồn hoa sớm đã bị hủy hoại hoàn toàn kể từ đợt chiến dịch nọ.

Còn có ai biết chỗ hắn đang ngồi lúc này chính là địa khu ban đầu của sáu thần bọn họ. Nơi đã từng là địa phương thành thánh nhất toàn bộ đại lục, cuối cùng lại trở thành đống hoang tàn cầm tù hắn vạn năm.

Cũng chính là lý do vì sao năm đó hắn cùng tên kia đánh nhau tới độ sứt đầu mẻ trán.

Cha của hắn... Vì sao đột nhiên rời khỏi nơi này? Mà bọn hắn, vì cớ gì từ những người anh em gần gũi thân thiết nhất đi đến một bước này.

"Eagle" tựa lưng vào lưng ghế, vừa rồi đống hoang tàn bởi vì sự xuất hiện của Gil mà có chút tức giận, hiện tại đã quay về với sự tĩnh lặng vốn có. Tĩnh lặng kể từ ngày Grazia bị vứt bỏ cho đến hiện tại.

.

"Được rồi, wow ăn cơm thôi." Kreegans phân đồ ăn vào hai cái chén lớn đẩy về phía trước, nghiêm nghị giảng đạo lý với hai nhóc trước mặt.

Nhưng chẳng qua Toffee chỉ khẽ nâng mí mắt, sau đó ôm Pudding tiếp tục lăn qua lăn lại trên tấm thảm mềm mại trên sàn .

Kreegans đau đầu xoa nhẹ cái trán, lại cảm thán Bạch Mộng năm đó đáng yêu hơn nhiều, "Ta nói rồi bọn hắn rất nhanh sẽ trở về. Mà khi trở về nếu biết hai đứa không ăn cơm, cẩn thận bị đánh."

Toffee và Pudding vẫn chuyên tâm cuộn thành một đoàn tiếp tục lăn tròn, căn bản không có chút phản ứng.

Kreegans bó tay, chỉ đành đặt thực vật sang một bên, đợi chúng nó đói bụng thì tự lấy ăn.

Đóng cửa phòng lại, Kreegans trực tiếp tới phòng thí nghiệm của Arguineguin. Thân thể vẫn còn đang trong quá trình chữa trị Arguineguin gần đây chỉ có thể bay tới bay lui, chỉ huy bộ xương khô cấp thấp lật trang sách, sau đó điều phối các loại thuốc đơn giản.

"Barney, giúp ta cho thạch phốt pho vào trong bình."

Kreegans vừa vào cửa đã bị bộ xương khô đút cho một cái bình thuốc trong suốt, cam chịu số phận bị người sai sử chạy loanh quanh.

"Bọn Andries, hôm nay đã đi ngày thứ mười rồi phải không?" Arguineguin bay tới bên cạnh Kreegans, đột nhiên hỏi.

"Ừm." Kreegans chuyên tâm nhìn bình thuốc trong tay, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra khoảng chừng một tháng nữa là có thể quay về..."

Kreegans nói còn chưa dứt lời, cả tòa thành đột nhiên lắc mạnh một cái. Tay khẽ trợt, bình thuốc "ba" một tiếng rơi xuống mặt đất vỡ vụn.

Nhưng Arguineguin và Kreegans không quan tâm, hai người mở cửa vọt ra ngoài. Vừa đáp xuống khu đất trống bên ngoài tòa thành, Berg vọt tới một hướng khác.

"Đồ khốn! Kẻ nào muốn phá hủy tòa thành của ta hả? !"

Kreegans và Arguineguin cũng chưa nói chuyện, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm không trung. Khoảng không mù mịt không rõ nguyên nhân, đợi đến nửa ngày cũng không phát hiện ra chút động tĩnh gì, đang mở miệng xét hỏi, đột nhiên giữa không trung truyền đến một trận khí thế ép người tới độ khủng bố.

Berg biến sắc, cẩn thận trừng mắt nhìn khoảng không trên bầu trời.

Giữa không trung đột nhiên vặn vẹo một hồi, một hồi lâu sau một bóng đen bất thình lình tựa như xé toang khoảng không hư vô, từ từ bước ra.

Gil vững vàng dừng ở giữa không trung, đang ôm lấy Eagle vẫn chìm trong giấc ngủ mê mang, cúi đầu nhìn xuống ba người phía dưới nhíu mày.


"Bất ngờ thật đó, không ngờ mọi người nhiệt tình đi ra nghênh đón chúng ta vậy đó?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^