Vân Lạc Cửu
Tại điện nghị sự của thánh điện Quang Minh.
Từ sự kiện có vong tộc nhân lúc phong ấn bị phá vỡ dọc theo thông đạo đổ bộ vào Vantican Lance xảy ra từ một tháng trước, điện nghị sự luôn luôn bị vây trong một bầu không khí vừa căng thẳng lại lặng ngắt như tờ.
Aboot Lotter vẫn như cũ ngồi ở trên chóp bàn dài, thị vệ nửa quỳ trên mặt đất đã báo cáo xong sự việc từ lâu, thế nhưng hắn lại giống hệt như bức tượng điêu khắc không hề nhúc nhích tí ti nào. Không có bất kì động tác nào và cũng không có bất kì mệnh lệnh nào.
Nhóm trưởng lão bên dưới cũng không dám tùy ý lên tiếng, cả điện nghị sự an tĩnh đến độ có chút đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi đoàn trưởng lão sắp sửa bị bầu không khí tĩnh lặng này ép tới mức cả tập thể đứng dậy tạ tội thì Aboot Lotter cuối cùng cũng mở miệng.
"Thông báo cho Seaman, liên hệ với đám người kia chuẩn bị cho tốt. Đợt lục sót sắp tới để cho bọn họ làm đi."
Sau khi thị vệ thu được mệnh lệnh, lập tức hành lễ đứng dậy rời đi, không có một chút chần chờ. Nhưng đại trưởng lão ngồi bên dưới Aboot Lotter lại hoảng sợ.
"Bệ hạ, để những người đó tiến vào thủ đô hai nước? Bọn hắn là đám giặc cướp không có chút lòng thương xót cùng nhân từ, việc này sẽ không quá..."
Aboot Lotter chỉ bằng một ánh mắt, lập tức làm cho đại trưởng lão lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, "Chẳng qua chỉ là lục soát thôi, ta sẽ bảo Seaman quản lý tốt đám người đó. Rốt cuộc thì vong tộc muốn làm cái gì, các ngươi một đám cũng nhìn tìm ra được một chút manh mối?"
Nhìn thấy đoàn trưởng lão vẫn như trước trầm mặc tâm thần bất an, Aboot Lotter hừ một tiếng, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Không ngừng phóng xuất khắp nơi ở Ân Á và Tây Khải thả ám nguyên tố ra, khiến cả đoàn thánh điện Quang Minh phải xoay vòng vòng.
Một tháng nay, ngoại trừ đợt tinh lọc không hề có chút uy hiếp, thậm chí những bình dân bình thường cũng không nhận diện được tử khí, căn bản không tìm được một chút manh mối thực tế. Trái lại bởi vì những hành động gần đây cho nên hai đế quốc cũng đã bắt đầu có điều bất mãn.
Chuyện như vậy, một lần hai lần thì coi như thôi đi. Nếu trong suốt cả một tháng Aboot Lotter còn chưa không ra được ý đồ của đối phương, vậy thì thánh điện Quang Minh cũng không cần phải tồn tại nữa.
.
Gil túm Toffee không hề vui vẻ trở lại cốc sương mù thì mấy người bọn Eagle cũng vừa lúc đều ở trong viện.
"Ba ba!" Toffee nhìn thấy mái tóc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời của Eagle, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.
Eagle kinh ngạc tiếp lấy đứa con bé bỏng đang bổ nhào qua, "Rốt cuộc thì con cũng chịu trở lại à?"
Toffee hoàn toàn không thèm để ý tới nỗi oán hận nho nhỏ của Eagle, ôm lấy cổ Eagle chu môi in trên mặt hắn một cái hôn. Eagle lầm bầm hai câu, cũng không nói gì .
"Ố ồ, Eagle các ngươi đi ra ngoài hai năm, con hai người cũng đã lớn như vậy rồi sao?" Đám người Louka đứng bên cạnh vừa thấy Toffee, đều nhanh chóng vây xung quanh.
Louka Caton đưa tay cấu, véo hai má Toffee một hồi, vừa hỏi thăm Eagle bên cạnh. Lilith trực tiếp vịn bộ quần áo của Toffee bò lên trên người hắn.
Ngay cả Lance cũng dùng vẻ mặt tò mò đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chỉ là một cục thịt tròn của Toffee, tựa hồ đang tìm bóng dáng của Eagle hoặc của Gil ở trên đó.
Eagle trợn mắt liếc Louka Caton một cái, "Hắn là con trai tôi, có quan hệ gì tới Gil? Ngươi xem dáng người của Gil, bộ có tiềm chất có con hay sao?"
Louka Caton xoa xoa khuôn mặt đầy đặn của thịt, hướng hắn vứt mị nhãn, "Hắn không có tiềm chất, ngươi cũng có thể a."
Eagle dùng vẻ mặt "bộ đầu óc ngươi có vấn đề hả?" nhìn lại, thấy Lance vẫn còn đang thành thực so sánh diện mạo của hai người, đột nhiên cảm thấy có giải thích cũng là uổng phí khí lực.
Sự xuất hiện của Toffee làm cho cả cốc sương mù đều náo nhiệt hẳn lên. Không bao lâu, Laird cùng Jessy cũng đã tới.
"Ồ, rồng con!"
Laird vừa thấy cục thịt Toffee núc ních, tựa hồ vô cùng yêu thích. Dưới sự nịnh nọt dỗ dành của Eagle thì cuối cùng Toffee cũng gọi hắn một tiếng ông nội, khiến hắn càng cười đến mức ánh mắt cũng đều híp thành một đường. Trong lòng lại vui vẻ, muốn xoay người ôm lấy Toffee.
Eagle nhìn thấy động tác ôm lấy Toffee của Laird so với bình thường chậm hơn nửa nhịp, lại chuyển tầm mắt từ nụ cười hiền lành trên mặt Laird chuyển qua cánh tay hơi hơi lồi ra gân xanh. Rất thức thời đem tiếng cười nuốt trở vào trong bụng.
Rất nhanh, Laird lại đem Toffee một lần nữa thả lại trên mặt đất, tặng cho nhóc một khối thạch anh làm quà gặp mặt. Vuốt đỉnh đầu của Toffee, liếc mắt nhìn Eagle đứng bên cạnh một cái.
"Nhóc con kia thân thể không sai, so với bộ dạng con lúc nhỏ thì rắn chắc hơn."
Eagle nhanh chóng gật đầu đáp lại.
Laird hừ một tiếng lại cất bước đi rồi. Chẳng qua bắt đầu từ ngày hôm sau trở đi, Trong quá trình tập luyện Eagle lại bị bỏ thêm một thanh trọng kiếm nữa. Lúc Eagle nhìn Jessy lên án, Laird còn uy hiếp hắn, nếu còn lười biếng thì sẽ vác Toffee trên lưng mà chạy.
Cốc sương mù tách biệt với bên người, cuộc sống yên ả thản nhiên, cơ hồ không có một chút liên hệ với thế giới bên ngoài.
Đám người Eagle vẫn như trước mỗi ngày không có việc gì làm, còn tại hai đế quốc nhân tộc lại giống như đã bị một tấm màn đen bao trùm lên trên.
.
"Bọn hắn lại có thể khống chế toán cướp, đây lại là việc mà sứ đồ thần thánh Quang Minh làm sao." Bóng dáng mờ ảo của Ta Baader lơ lửng phía trên mô hình Trận Truyền Tin nhỏ. Cho dù chỉ là hình mờ trong suốt nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng lãnh ý trào phúng trên mặt hắn.
Hình chiếu bên kia cũng đã được truyền tới chỗ Banbury, "Dù có nói thế nào đi chăng nữa, trong khoảng thời gian ngắn cứ để bọn chúng tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
"Bệ hạ đừng nóng vội." Gil nhìn tấm bản đồ trước mặt, điểm mấy điểm đỏ bên trên, "Bọn hắn đều đã đi qua những chỗ này à? Xác định không phải chỉ là hành vi đơn thuần của toán cướp?"
"Sẽ không, mỗi một nơi đều là địa điểm mà ngươi đã đánh dấu. Hơn nữa toán cướp đó toàn bộ đến từ ba đoàn cường đạo tại hoang mạc. Trước kia cũng bởi vì bọn hắn chưa từng đặt chân ra khỏi hoang mạc cho nên ta với Ta Baader cũng không đụng tới bọn hắn."
Ngữ khí của Banbury có chút gượng gạo, hiển nhiên đối với việc thánh điện lại có thể khống chế ba đoàn trộm cướp cũng cực kỳ phẫn nộ. Tuy toán cướp đột nhiên ẩn hiện cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng những nơi bọn hắn đi qua luôn để lại thương vong và tổn thất nhất định.
Quan trọng nhất là, bọn hắn vì muốn truy tung hành tung của Gil, mà khiến cho dân chúng bách tính phản cảm với thánh điện. Hiện tại thánh điện Quang Minh đã sử dụng một chiêu này, trong lúc nhất thời làm cho cả Ta Baader và Banbury cũng hết cách. Cho dù bọn hắn có tìm người công bố là toán cướp nghe lệnh sai khiến bởi thánh điện Quang Minh, thì ai sẽ tin?
"Vậy hãy để cho dân chúng tự mình phát hiện là được, nếu bọn hắn đã luôn tin vào hai mắt của mình." Gil vỗ vỗ chiếc áo choàng vốn cũng không tồn tại chút bụi đất nào, đứng dậy, "Ta cần một vài thánh pháp sư và pháp sư vong linh, hai vị hẳn là có người thích hợp để chọn đi?"
Ta Baader cùng Banbury sửng sốt một chút, lập tức gật đầu.
"A, vậy phiền toái hai vị bệ hạ cho ta mượn dùng. Ta rất nhanh sẽ trở lại." Nói xong, nhẹ gật đầu xoay người đi ra phòng.
.
Tỉ lệ pháp sư hai hệ quang ám ở trên đại lục luôn luôn ít ỏi. Đặc biệt là vong linh pháp sư, không chỉ có số lượng rất thưa thớt, mà luôn luôn bị người đời gạt bỏ, cuộc sống của bọn họ cực kỳ bí ẩn. Nhưng cho dù như vậy, một vương quốc luôn phải nắm giữ được một nhóm người đặc thù như vậy.
Mà thánh pháp sư, tự nhiên cũng không thể là toàn bộ đều sống chết thề trung thành với thánh điện Quang Minh. Hai vị đế vương đương nhiên cũng có đoàn thánh pháp thuộc về mình, tuy rằng số lượng và thực lực không thể so sánh được với thánh điện Quang Minh.
Lúc Gil mở miệng, Banbury cùng Ta Baader cũng đã rõ ý tưởng của ràng, tốc độ triệu tập pháp sư rất nhanh.
Hơn mười phút đồng hồ sau, Gil đến vương cung Tây Khải thì đoàn pháp sư hai hệ quang ám của hai vị kia cũng đã phân đội xếp hàng chỉnh tề —— bởi vì tình huống đặc biệt hiện này cho nên quan hệ giữa hai nước Tây Khải và Ân Á cực kỳ mật thiết, Banbury trực tiếp dẫn người của hắn truyền tống tới Tây Khải.
Có lẽ cũng lo lắng đến vấn đề cơ mật của sự việc cho nên người được Ta Baader cùng Banbury chọn lựa cũng không nhiều. Đoàn thánh pháp sư hai bên đều chỉ có hơn hai mươi người, mà vong linh pháp sư cũng chỉ có mười người.
"Những người này đã đủ chưa?" Ta Baader đứng ở trên bậc thang hỏi Gil .
Gil liếc mắt một cái đánh giá đoàn pháp sư im lặng đứng ở trước đại điện, vừa lòng gật đầu, "So với trong tưởng tượng ta thì nhiều hơn."
"Sự việc đại khái, ta nghĩ hai vị bệ hạ đã an bài cho các vị rồi." Gil nâng bàn tay trái lên, một đoàn vật thể màu đen sềnh sệch chậm rãi ngưng tụ trên lòng bàn tay, "Công việc rất đơn giản, chúng ta cần một sự hỗn loạn nho nhỏ, dùng cái này để dân chúng vạch trần một mặt tăm tối được đối phương giấu nhẹm."
Chung quanh vẫn im lặng như trước, năm sáu chục người đồng thời xoay người, hướng Gil hành một cái lễ của pháp sư. Hiển nhiên lúc trước bọn hắn cũng đã nhận được mệnh lệnh của quốc vương nhà mình, mười phần mười phục tùng với mọi mệnh lệnh của Gil.
Gil vừa lòng cười cười, tay trái vung lên. Phía trên ngưng tụ ra một vật thể màu đen to cỡ đầu của một đứa trẻ, đột nhiên tản mát bay về phía đoàn vong linh pháp sư.
Nhóm vong linh pháp sư hết sức kinh ngạc, cẩn thận đưa tay cầm lấy vật thể phân tán đậu trước mặt, chỉ có một vật to cỡ nắm tay đang trôi nổi, ánh mắt mờ mịt dần dần chuyển sang niềm vui mừng.
"Không cần triệu hồi sinh vật vong linh cấp cao, bộ xương khô cũng tốt lắm rồi. Bá tánh bình thường xưa nay không thể nhận diện sinh vật vong linh cấp cao, đơn gian một chút là tốt nhất."
Gil nhìn vẻ mặt vui sướng của đoàn vong linh pháp sư trước mắt, giọng nói ghìm lại vài phần "Thuận tiện, ta cần các ngươi dùng danh nghĩa của quốc vương cùng tử thần thề, tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì trái với vương quốc và ý chỉ của thần."
Nhóm vong linh pháp sư nhìn nhau, cuối cùng cũng bình phục lại niềm hân hoan vừa rồi. Cất kỹ một vài đoàn vật chất màu đen, ánh mắt nhìn về phía Gil lúc này lại mang cho một tia sùng kính và kính ngưỡng. Đối với lời nhắc nhở của Gil, cả đám đều lại lục tục khom mình hành lễ với hắn.
"Lấy danh nghĩa của quốc vương và tử thần xin thề!"
Tuy rằng không biết thứ Gil đưa ra là gì nhưng chỉ với một hành động nho nhỏ hắn đã thu thập xong xuôi đoàn vong linh pháp sư ở đây, cả Ta Baader lẫn Banbury đều nhìn ở trong mắt. Chẳng qua cuối cùng khi Gil yêu cầu nhóm vong linh pháp sư thề, vẫn làm hai người tương đối hài lòng an tâm.
Tiếp đó Gil hỏi đoàn thánh pháp sư có thể chế phục của thánh điện Quang Minh hay không, hai vị quốc vương cũng mỉm cười tỏ vẻ —— việc này đã sớm chuẩn bị xong xuôi.
Không quá nửa giờ, đoàn thánh pháp sư và nhóm pháp sư vong linh đều tự rời khỏi cung điện. Rất nhanh, bọn hắn phân chia hai ba người làm thành một tổ, bắt đầu khuếch tán trải khắp mỗi một khu vực trong hai nước.
Ta Baader nhìn thấy cung điện vắng vẻ, có chút lo lắng, "Biện pháp này không sai, nhưng không biết có thể thuận lợi hay không."
"Ta tin tưởng thực lực của các dũng sĩ của hai vị bệ hạ, cũng tin tưởng dân chúng luôn để ý nhìn thấy tận mắt mới tin là sự thực." Gil cười an ủi một câu, rất nhanh xoay người rời đi, "Càng tin tưởng chúng ta rất nhanh sẽ có thể thu được tin tốt lành."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^