Vân Lạc Cửu
Phong
Bruce là một thôn xóm rất nhỏ trong đế quốc Ân Á. Bởi vì gần biên giới phía tây cho nên địa thế xa xôi, thôn xóm trong vùng lại càng nghèo nàn cơ khổ hơn so với những vùng khác. Nhưng đồng thời cũng bởi vì cái dạng mà cả thôn Bruce vô cùng yên bình phẳng lặng. Thôn dân cũng đều rất ôn hòa, nhát gan.
Cho nên khi không ngừng có người từ bên ngoài đổ bộ vào ngoại thành, lại thấy có màu bộ xương màu đen khô quắt xuất hiện thì toàn bộ thôn xóm trong Bruce bị bao trùm bởi một loại cảm giác khủng hoảng. Ngay cả thôn trưởng đối với sự kiện lần này cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể dặn dò mọi người gần đây hạn chế ra ngoài. Cho người đến thị trấn cầu xin người thánh điện Quang Minh đến giúp đỡ.
Nhưng mà địa thế thôn Bruce xa xôi, muốn chạy tới thị trấn cũng phải mất một đoạn thời gian rất dài. Trong khoảng thời gian nay, vùng ngoại ô bên ngoài trở thành khu vực tử thần khiến mọi người ám ảnh, kinh hoàng. Thế nhưng trong thôn rất nhiều người sống bằng nghề săn bắn phải dựa vào vùng ngoại ô bên ngoài để kiếm kế sinh nhai. Cứ chôn chân một chỗ thế này thì cũng chết đói.
Tina ngồi ở chỗ bãi đất trống bên sườn dốc. Bưng lấy mắt cá chân không ngừng truyền đến nỗi đau buốt, từ sâu dưới đáy mắt ánh lên tất cả đều là sự hoảng sợ nói không thể nói nên lời. Trong lòng vạn phần hối hận, vì cái gì không đợi đến khi nhóm nàng Lise hai ngày nữa rồi hãy đi ra. Kỳ thật trong nhà cũng còn thực vật, dùng tiết kiệm một chút, vẫn là qua được hơn hai ngày.
Nghĩ đến khung xương màu đen ở a trong bụi cỏ phía xa xa đằng kia vừa rồi, toàn thân Tina lại sợ run cả người. Nàng là bị kinh sợ, mới không cẩn thận lùi lại về sau rồi té xuống dưới dốc.
Sườn dốc này cách mặt đất cũng không xa, chỉ cao hơn hai thước. Nhưng hiện tại mắt cá chân của Tina bị thương, đừng nói là tự mình leo lên, ngay cả đi đứng cũng đều khó khăn.
Từ lúc tỉnh lại từ trong đau đớn hỗn loạn thì Tina vẫn chưa từng kêu cứu. Một phần là vì gân đây rất ít thôn dân ghé tới vùng ngoại ô này, cho dù có thì cũng cực kỳ cẩn thận vả lại tranh thủ nhanh chóng rời khỏi. Không ai phát hiện ra nàng còn đang ở dưới vách cạnh mép sườn.
Mà sắc trời đang dần dần tối đen, Tina cuộn tròn lại. Ban đêm nơi này đặc biệt lạh hàn ý bắt đầu lẻn vào áo khoác phong phanh, mắt cá chân lại bị trật không ngừng sưng đau như đao cắt. Nhưng những thứ này đối với Tina mà nói cũng không phải việc khó khăn nhất.
Trong đêm tối đủ các loại động tĩnh cực nhỏ không biết tên, hiện tại mới là vấn đề khiến cho thần kinh cô nàng kéo căng hết cỡ. Trước khi té xuống dưới này cô nàng có nhìn thoáng qua bộ xương khô màu đen, lúc này chúng không ngừng ở trong đầu Tina xoay vòng, phóng đại. Cho dù chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua trên mặt đất khiến bụi đất cát rên rỉ thì ngay lập tức cũng khiến Tina hoảng sợ trợn to hai mắt mà nhìn.
Tinh thần kéo căng cực độ cùng với hàn ý lạnh thấu xương rất nhanh khiến cho Tina đang bị thương thần trí bắt đầu không rõ. Tầm nhìn hình như đã có chút mơ hồ không rõ, Tina có chút hốt hoảng nghĩ: Will hiện tại hẳn vẫn còn ở trong nhà chờ mình, không biết nhóc có đói bụng hay không? Có lẽ đã bắt đầu khóc.
Phải nhanh chóng trở về, Will còn nhỏ như vậy, không có mình thì không được.
Động tĩnh xung quanh dần dần tách khỏi bên tai Tina, nàng mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, hơi thở vừa gấp gáp lại cực kỳ suy yếu khiến lồng ngực hơi phập phồng. Sợ hãi dần dần bị cơn mỏi mệt tán đi, chỉ còn lại có đi ý niệm chấp nhấp vừa mơ hồ lại chấp nhất trong đầu là muốn về nhà.
Cách đó không xa trên mặt đất bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng động "sàn sạt" rõ ràng, nhưng Tina cũng không còn hơi sức đâu mà chú ý hay sợ hãi . Bùn đất nho nhỏ từ từ nhú lên cao, đùn đùn một hồi bỗng chốc hiện ra một bóng hình màu đen không chút động tĩnh đáp bên người Tina.
Lúc này Tina có cảm giác như mình giống đang nằm mơ, cả người như đang bồng bềnh thả trôi rất nhẹ rất nhẹ mà cảnh vật chung quanh trong đêm mờ mịt cộng thêm trong hoảng hốt mơ hồ không rõ. Nhưng nàng có thể cảm giác được mình đang bị một bóng người màu đen xem như đồ vật mà nâng lên cao.
Nhưng toàn bộ mọi thứ lại giống hệt như đang xảy ra trong giấc mộng, cơn sợ hãi và nỗi khiếp sợ cũng đã mơ hồ trôi đi. Thậm chí khoảng cách gần đến mức cái hốc mắt đen kịt trống rỗng kia, Tina nhìn cũng cảm thấy mờ mịt.
Nàng không biết khi nào thì mình đã bị đặt ngang bên trên mặt đất, mãi cho đến khi tầm mắt xuyên thấu qua một mảnh mơ hồ, nhìn thấy ánh lửa từ phía xa xa tới gần.
Ngày hôm ấy khi Tina lạc đường, thôn dân cầm đuốc tìm quanh, cuối cùng lúc nửa đêm đã tìm được cô nàng bên chỗ sườn dốc đá. Bởi vì phát sốt, cho nên cả người đã ngủ mê mệt. Chẳng qua ngày hôm sau sau khi Tina tỉnh lại, nói lại rằng hình như là một bộ xương khô màu đen, đem nàng từ bên dưới vách lên trên.
Thôn dân nghe Tina nói mà ai nấy đều khiếp sợ không thôi, nhưng không một ai hoài nghi là Tina nói dối. Tại thôn xóm thuần phác, mọi người chưa bao giờ có lòng lừa gạt cùng hoài nghi. Nhưng nghĩ đến lúc ấy Tina không được tỉnh táo cho lắm, cho nên cũng chỉ nghĩ cô nhìn thấy là ảo thấy mà thôi.
Chẳng qua từ lúc phát hiện có bộ xương khô xuất hiện cho đến hiện tại, cũng chưa từng có ai bị bộ xương khô làm bị thương. Mặc kệ là bọn họ có chút hoài nghi đối với chuyện Tina kể lại thì sự sợ hãi của người trong thôn đối với bộ xương khô, cuối cùng cũng thoáng dịu đi một ít.
Nhưng thời gian dịu đi cũng không dài, thậm chí bọn hắn còn chưa đợi được người thánh điện Quang Minh trong huyện thành đến cứu trợ, thì từ thôn lân cận lại truyền đến một tin tức kinh người—— có toán cướp đột nhiên ẩn hiện ở vùng lân cận.
Tin tức này lại khiến tinh thần thôn dân Bruce kéo căng.
Bọn hắn chỉ là một đám thôn dân sống trong thôn nhỏ lạc hậu khốn khổ cơ cực, điều kiện thôn bên cạnh so với thôn bọn họ cũng không khác gì nhiều. Một nơi như vậy, theo lý thuyết thì sẽ không thể nào khiến cho toán cướp chú ý. Nhưng việc này cũng đủ nói rõ , môt khi bị đám người xấu để mắt tới thì bọn hắn không có chút khả năng phản kháng.
Tin đồn về sự xuất hiện của toán cướp cũng không tan biến nhanh như tin tức bộ xương khô lúc trước, ngược lại càng ngày càng có nhiều người chứng kiến ở vùng ngoại ô có dấu vết đáng sợ. Sự sợ hãi lấn áp phủ trùm bầu trời trong thôn làng Bruce. Thôn dân trong làng bắt đầu tích trữ hàng hóa thực vật, gia cố cửa nẻo, tìm kiếm chỗ có thể ẩn thân.
Tình huống như vậy kéo dài đến khi có một chàng thanh niên trong làng đi ra ngoài săn bắn kích động chạy về thôn xóm. Thanh niên vừa băng bó cánh tay bị thương, vừa hô hào kêu to có cường đạo ngay lập tức cả thôn xóm lòng nơm nớp lo âu nhiều ngày, rốt cục cũng như đàn đứt dây.
Cả thôn làng bắt đầu kinh hoảng, mọi người lập tức ngừng hết công chuyện đang dở.
Đàn bà, người già hoặc nhỏ giọng kêu lên sợ hãi, gọi bạn lữ của mình, trẻ nhỏ sốt ruột đảo quanh trước cửa, chờ người nhà chưa về. Các nam nhân đem vợ và người già giấu vào chỗ sâu nhất trong nhà, còn mình thì cầm lấy nông cụ canh giữ ở trước cánh cửa đang đóng chặt.
Thôn xóm rất nhanh trở nên trống rỗng. Nhưng thôn làng vốn chỉ được làm từ tường đất mỏng manh va cánh cửa gỗ trong mắt toán cướp thì căn bản chả có nghĩa lý gì.
Không bao lâu, bên ngoài thôn trống rỗng xuất hiện một đám người cao to ăn mặc quái dị. Bọn hắn đứng chung trong một toán thì cũng không hòa hợp cho lắm, chậm rãi từ đàng xa đến gần. Đoàn người khoảng chừng bốn năm chục người, không có đội hình gì đáng nói, ầm ầm kéo xô tới hòa cùng tiếng nói chuyện ầm ồ lại càng hỗn độn.
Mãi đến khi toàn bộ toán cướp đi vào trong thôn, đi tuốt ở đằng trước là một gã kiếm sĩ tuổi trung niên mới phất phất tay, "Đi tìm, nhưng thu liễm lại một chút cho ta!"
Bốn năm mươi người lập tức nhốn nháo tản ra, tay lăm lăm vũ khí bắt đầu chạy sục ở trong thôn.
"Ha ha ha ha, cái thôn nhỏ như lỗ mũi này cũng không còn món đồ gì để cho chúng ta thu liễm a."
"Đã nói sớm là vào đây tìm, lại cứ ở bên ngoài lắc lư hoài làm cái đ*o gì!"
"Này, thứ đó có phản ứng hả? Con mẹ nó, tìm mấy ngày rồi cũng không có cái gì. Hay là lại trốn thoát rồi chứ?"
"Im cái miệng lại cho bố mày chút đi! Mà nè, nơi này có hai đứa dáng dấp không tệ..."
...
Tiếng đá cửa, tiếng rống giận dữ, thanh âm trách mắng, tiếng kêu sợ hãi... cả thôn trang yên bình đột nhiên sôi trào cả lên.
Tina ôm Will vào trong ngực, rúc mình vào ngăn tủ bên cửa sổ. Nàng nỗ lực muốn ức chế cơn run rẩy trên người, nhưng vẫn không thể làm được. Cuối cùng chỉ có thể dùng tiếng vỗ về mơ hồ không rõ, nhỏ giọng an ủi bé con trong lòng.
"Không có chuyện gì, Will, không có chuyện gì... Ta ở chỗ này. Không có chuyện gì..."
Cậu bé bốn tuổi bịt chặt lỗ tai của mình, cố gắng nép thân mình nhỏ gầy vào trong lòng tỷ tỷ. Tiếng gầm gừ giận dữ cùng với tiếng kêu sợ hãi càng lúc càng lớn, tiếng cửa sổ bị đá văng hình như càng ngày càng gần.
Rốt cục một tiếng vang thật lớn, cánh cửa gỗ nhà Tina cũng bị người một cước đá văng. Tina đem tiếng kêu sợ hãi cắn nuốt lại vào trong miệng, đôi tay ôm chặt lấy Will nằm trong lòng, thân mình cuộn tròn lẻn mình vào trong bóng tối.
Nhưng người phá cửa hiển nhiên đối với việc tìm đồ hết sức thuần thục. Huống hồ diện tích căn phòng nhỏ sơ sài thật sự quá nhỏ, mà chỗ có thể ẩn thân cũng có hạn. Chỉ một lát, liền phát hiện hai chị em núp bên cạnh ngăn tủ.
Nghe được tiếng bước chân tới gần, Tina kêu sợ hãi lên ngẩng đầu, biểu tình hoảng sợ nhìn thấy người bước đến đột nhiên trở nên vắng lặng . Thần sắc từ nỗi kinh hách chuyển sang an tâm.
"Quang, quang... a ——! ! !" Nói còn chưa nói xong, biểu tình mới vừa từ cơn sợ hãi chuyển sang an tâm nay lại trở nên mờ mịt, một tia sáng trắng ở ngay bên người nàng nổ mạnh. Tường đất phía sau lập tức phá thành một cái động lớn, bùn đất và gỗ vụn bắn tung tóe ập xuống trên đất.
Tina khàn khàn kêu lên sợ hãi ôm chặt lấy Will cuộn thành một đoàn, nhìn người trước mắt một thân áo trắng giày trắng, trên vai còn có huy hiệu pháp sư quen thuộc.
"Sách! Cư nhiên lại là hai đứa nhóc." Pháp sư nghiêng đầu, hình như là đang buồn bực vì đòn công kích bị chếch đi, "Mặc kệ đi, các ngươi cái gì không thấy mới tốt."
Tina mở to hai mắt trừng trừng. Nhìn chằm chằm khuôn mặt vị pháp sư anh tuấn trước mắt, lại mang theo sự hung ác tàn nhẫn. Trong tay đối phương tụ ra một đoàn sáng trắng khiến Tina đột nhiên đối với màu sắc thần thánh này tự nhiên sản sinh một loại sợ hãi đến từ sinh mệnh.
"Không, không, không..."
Tina ôm chặt Will dùng lưng gắt gao tựa bức tường đất phía sau, nhưng càng lúc đoàn sáng trắng càng sáng chói, mũi nhọn nọ y hệt như kèn lệnh của tử thần vang inh ỏi bên tai.
"Cứu, cứu mạng ——! ! !"
Đoàn quang cầu trên lòng bàn tay pháp sư chợt lóe, nháy mắt thẳng hướng vọt đi. Tina sụp đổ hô to, đột nhiên một bóng dáng màu đen từ bên cạnh vọt ra.
Oanh ——!
Nương theo tiếng nổ, Tina run rẩy một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bốn phía ngoại trừ có chút bụi đất, thì toàn bộ mọi thứ đều y như nguyên trạng. Will vẫn nằm ở trong lòng nàng nhỏ giọng khóc nức nở, mà bức tường đất phía sau bị phá thành cái động gió lạnh tấp tới làm nàng giật mình hồi tỉnh, thần trí rõ ràng hơn vài phần.
Tina kinh ngạc nhìn về phía vị pháp sư ngã vào ván cửa không ngừng ho khan, cùng với bóng đen có vài phần quen thuộc che ở trước người mình.
"Ngươi, ngươi là..."
"Khụ khụ, khụ... Khụ khụ khụ..."
Tina còn chưa hoàn toàn hoàn hồn, vị pháp sư trên mặt đất lại xoay người bò lên. Pháp sư áo trắng một bên chật vật ho khan, một bên hung ác lại bối rối trừng mắt nhìn về phía Tina và bộ xương khô đang đứng.
"Tìm được rồi! Chúng nó ở trong này! !" Pháp sư kêu to, nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Sau khi vị pháp sư nọ rời đi, rốt cục bộ xương khô cũng xoay người, dùng cánh tay dài nhỏ khô héo vỗ vỗ đầu Tina, khung xương mang theo tiếng va chạm rất nhỏ, đi ra ngoài cửa.
Tina ngơ ngác nhìn phương hướng bộ xương khô ly khai, trên đỉnh đầu hình như còn lưu lại xúc cảm lạnh như băng vừa rồi khiến cho người ta an tâm.
"Cha, cha... ?"
Chỉ một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng hô hào biến động. Bọn cường đạo hung hăng càn quấy làm trở nên phẫn nộ hét to, mà tiếng thét chói tai tràn đầy hoảng sợ của thôn dân cũng dần dần biến mất.
Thanh niên kinh ngạc nằm ngửa trên mặt đất, nhìn bộ xương khô trước mắt dùng thân thể giúp mình chắn hai mũi tên bay.
Nhìn thấy bộ xương khô dùng chính xương sườn của mình để cản mũi tên nhọn, bên tai có tiếng "cùm cụp" nho nhỏ, đầu lâu xoay xoay nhìn thanh niên hình như ra hiệu. Lúc này thanh niên mới nhanh chóng hoàn hồn, từ trên mặt đất bò lên. Theo bản năng phản ứng, trốn vào trong phòng.
Chẳng qua chỉ một lát, ngoài phòng đã không còn tiếng la thét của thôn dân bình thường nữa, chỉ còn lại mỗi toán cướp cùng với càng ngày càng nhiều bộ xương khô màu đen.
Mà thực lực của đoàn bộ xương khô đó phần lớn cũng không thể so sánh với đám cường đạo, nhưng chúng nó hầu như không e ngại bất cứ đòn công kích nào. Bất kể là bị kiếm sĩ chém vỡ, hay bị ma pháp đánh tan, toàn thân đều bị cắm đầy tên vũ cũng không tạo thành ảnh hưởng gì tới chúng quá lớn. Nhiều lắm là cần tốn một chút thời gian, tháo rời cả người rồi lại lắp ráp lại là thân thể khôi phục nguyên trạng.
Ngoại trừ việc đó ra thì số lượng bộ xương khô càng ngày càng nhiều. Khung xương màu đen không ngừng từ dưới lòng đất dựng lên, nhanh chóng tạo thành một khối đủ cao lớn Bộ xương khô. Như màu đen hải triều giống như, không ngừng hướng toán cướp dũng mãnh lao tới.
Quân đoàn bộ xương khô không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ có khi đi lại thì khung xương mới phát ra tiếng "cùm cụp" cực nhỏ. Tiếng động rất nhỏ này lại gối chồng lên vô số bộ xương khô tạo thành tiếng vọng phủ quanh từng góc thôn Bruce.
Nương theo tiếng động "cùm cụp" càng ngày càng nhiều, bọn cường đạo từ phẫn nộ đến kinh ngạc, rồi chuyển sang sợ hãi càng ngày càng xa. Không biết qua bao lâu, bóng đêm bao phủ cả thôn xóm, rồi sau đó ánh mặt trời bị thay thế bởi bóng tối phủ trùm thì Bruce mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Thời gian cả thôn như đã tạm dừng trong chốc lát.
Dừng thật lâu, lúc này mới có người cẩn thận mở cửa chính, nhìn lén tình huống bên ngoài.
Lúc này nhóm cường đạo và quân đoàn bộ xương khô cũng đã hoàn toàn không còn tung tích, nếu không phải phòng ốc bốn phía bị hư hại cùng ngã tư đường một mảnh hoang tàn ngổn ngang thì phỏng chừng ngày mới tại thôn Bruce cũng yên bình tĩnh lặng giống hệt như mỗi một buổi sáng.
Càng ngày có càng nhiều người bắt đầu cẩn thận dượm lần ra cửa chính, nơm nớp lo sợ xem xét tình cảnh xung quanh. Tiếng la khóc và an ủi cũng dần dần vang lên, lúc này mọi người mới dần dần từ trogn cơn ác mộng kéo dài suốt một ngày một đêm phục hồi tinh thần lại.
"Đúng, ... là cha!" Tina lôi kéo thôn trưởng thân thể đã cứng còng, vừa tự hào lại kích động nhỏ giọng kêu lên: "Tối hôm qua bảo hộ ta với Will nhất định là cha. Cha ta ... Hắn trở về bảo hộ chúng ta . Ngày đó đem ta từ dưới sườn dốc về, khẳng định cũng là hắn!"
"Có thật vậy không..."
"Vậy người lúc trước bảo hộ ta... Có khi nào là ông nội hay không?"
"Thần Quang Minh trên cao, có phải là tiền bối đã tạ thế trở về đúng không?"
"Thần Quang Minh? Tối hôm qua, tối hôm qua ta hình như nhìn thấy thánh pháp sư... ở ngay trong toán cướp!"
"Ta cũng thấy! Cái huy hiệu cùng bộ chế phục kia ta nhận ra được! Giống hệt như hình ảnh Mục Sư đại nhân cho chúng ta xem!"
...
Người từ trong nhà ra càng ngày càng nhiều, sau khi la khóc cùng an ủi thì tiếng thảo luận lớn dần. Mọi người chứng kiến tình cảnh thôn xóm hoang tàn rồi hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, nhưng vẫn hệt như ác mộng không thể tin.
"Hô —— nhiệm vụ hoàn thành."
Hai bóng hình một đen một trắng ngồi xổm ở đống cỏ cách chỗ thôn dân tụ tập không xa, thám thính phản ứng của mọi người.
Pháp sư áo trắng vỗ vỗ bụi đất trên người, hỏi thanh niên bên cạnh khoác chiếc áo choàng màu đen "Này, vong linh pháp sư các ngươi đều lợi hại như vậy ? Một người cũng có thể giải quyết một toán cướp ."
"Làm sao có thể." Sau khi thanh niên lấy viên thạch anh truyền lời báo cáo nhiệm vụ xong mới từ trên mặt đất đứng lên, " Mỗi một lần triệu hoán bộ xương khô cấp thấp bình thường chỉ cần có một chức nghiệp cấp cao lòng không tồn nỗi sợ hãi thì thực lực chiến đấu hoàn toàn không thành vấn đề đủ để đối phó với bảy tám bộ xương khô."
"Vậy ban nãy..."
"Ta nói là nếu như là bộ xương khô bình thường." Giữa ngón tay của thanh niên đột nhiên ngưng tụ ra một đoàn vật thể màu đen, vòng quanh ngón tay của hắn hai vòng lại không thấy tung tích, "Bằng không ngươi cảm thấy chúng ta chỉ cần hai người một tổ là làm được sao?"
Pháp sư áo trắng kinh ngạc nhìn thấy vật thể màu đen biến mất khỏi trong lòng bàn tay của thanh niên trên, mà trên người cơ hồ không thể nhìn ra chế phục nguyên trạng, cũng đứng dậy theo thanh niên, "Hóa ra thứ này dùng như thế..."
Nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một đen một trắng hai bóng hình rất nhanh cũng biến mất khỏi Bruce thôn không còn tung tích. Cũng hệt như sự xuất hiện của quân đoàn xương khô vậy, không lưu lại một chút tung tích gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^