Vân Lạc Cửu
Chuyện xảy ra trong thôn Bruce, rõ ràng không phải là duy nhất. Trong hai đại đế quốc khắp các nơi đều lục tục bắt đầu xảy ra những chuyện tương tự như vậy. Rất nhanh, tin đồn thánh điện Quang Minh giật dây toán cướp bắt đầu thổi quét khắp mọi ngõ ngách hai đế quốc. Trong lúc nhất thời, bá tánh bình dân trong hai đế quốc cũng bắt đầu xao động.
Dân thường là nền móng thấp nhất tạo thành hai đế quốc. Bọn hắn không có quyền thế cũng như lực công kích. Nhưng nhân khẩu lại khổng lồ nhất, cả nhân tộc lấy bọn họ đắp nền dựa theo một trật tự nhất định xây dựng nhóm trụ cột phía trên.
Tuy rằng lời đồn đãi khiến dân chúng cảm thấy cực kỳ bất an và sợ hãi, nhưng dù sao thánh điện Quang Minh ngàn năm qua vẫn trụ vững, sự uy nghiêm vẫn như trước tồn tại ở trong lòng nhân tộc. Việc thánh điện Quang Minh làm cũng không khiến lòng tín ngưỡng thần Quang Minh trong nhân tâm nhân tộc dao động quá nhiều.
Dù vậy, việc thánh điện Quang Minh cũng đã bị dao động cũng là việc không thể tránh được.
Thánh pháp sư xuất hành không hề nhận được lòng kính ngưỡng coi trọng, mà thay vào đó là hốt hoảng lẩn tránh; phân hội tại các thành trấn bắt đầu trở nên quạnh quẽ, trong giáo đường vẫn hệt như trước nghiêm túc và trang trọng, nhưng gần như là không có bá tánh bình dân ghé đến cầu nguyện.
Thậm chí có một vài thánh pháp sư cấp thấp, bởi vì có trực hệ gần đây vì trải qua việc có toán cướp tập kích, do đó người nhà yêu cầu, rút lui khỏi thánh điện. Tuy rằng số lượng thánh pháp sư rời khỏi so với toàn thể người trong thánh điện Quang Minh mà nói, số lượng không nhiều, vả lại phần lớn thực lực cũng không mạnh. Cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với thánh điện. Nhưng rất nhiều thánh pháp sư bởi vì lòng tín ngưỡng bị dao động phải rút lui khỏi thánh điện, cũng là việc kể từ khi xây dựng thánh điện tới nay chưa bao giờ phát sinh.
Đang lúc mọi người đột nhiên cảm thấy sinh lòng sợ hãi với thánh điện thì đồng thời chủng tộc người kia nhẹ nhàng giành được lòng tin của bọn họ.
Khi bọn họ mất đi thân nhân lại từ trong hiểm nguy trở về nhận được sự bảo hộ từ chính những người có quan hệ huyết thống với mình thì niềm tin đến cũng là điều hiển nhiên.
Chúng nó không giống như những gì đám người thánh điện Quang Minh đã nói, bám gót thần Quang Minh mà đi. Chúng nó thậm chí có hắc ám, diện vẻ bề ngoài cùng khuôn mặt và. Nhưng trong lúc giặc cướp xâm lược chúng nó lại bảo hộ bọn hắn bình an.
Từ hắc ám mà đến, là vong linh bên cạnh tử thần, là thứ tồn tại dơ bẩn ô uế trong miệng đám người thánh điện Quang Minh, lại trong lúc bọn hắn tuyệt vọng và bất lực tột cùng đem đến cho bọn hắn hi vọng và sự săn sóc.
Hắc ám xưa nay là đại biểu cho thần bí và lòng hoài nghi không rõ ràng nhưng dần dần ở trong lòng nhân tộc không còn sợ hãi chúng nó.
Lời đồn đại lan tràn khắp ngõ ngách hai đế quốc không hề thương tổn đến thực lực của thánh điện Quang Minh, lại dao động gốc rễ của nó.
Chung quanh việc toán cướp tập kích dân chúng đợt vừa rồi, hai vị quốc vương cù kỳ phẫn nộ, đồng thời hạ lệnh, yêu cầu toàn bộ thành thị trong đế quốc tăng cường đề phòng, điều phái binh lực. Đuổi toán cướp làm loạn, một khi phản kháng, lập tức xóa bỏ. Bảo đảm yên ổn cho toàn bộ thành thị và sự an toàn của dân chúng. Hơn nữa hi vọng thánh điện Quang Minh có thể hợp tác, thông qua việc xảy ra lần này có thể đánh một đòn cảnh cáo với thánh điện.
Trong lúc nhất thời, tình hình trong hai đại đế quốc tựa hồ cũng trở nên khẩn trương. Mỗi một thành thị đều có thể bắt gặp đội binh tuần tra chung quanh trên đường. Nhưng phố lớn ngõ nhỏ xuất hiện rất nhiều tiểu đội binh vệ của quốc vương, rất trật tự ngay ngắn, thần kỳ là không khiến cho dân chúng bá tánh bình thường cảm thấy khẩn trương, ngược lại lại làm cho bọn họ cảm thấy an tâm.
Có được sự bảo hộ đến từ đế quốc, thân là con dân của đế quốc ai nấy đều cảm thấy mình cực kỳ may mắn, dân chúng rất nhanh được chuyển tới nơi cư trú an toàn. Nhóm thành chủ tại mỗi một thành thị bắt đầu căn cứ theo chỉ thị của quốc vương, bao vây thánh điện Quang Minh trong thành thị, cũng yêu cầu bọn hắn phối hợp để tìm cho ra tung tích của toán cướp.
Mà khi chứng kiến trong mỗi một thành thị được phủ tầng tầng kiếm sĩ, pháp sư, cung thủ bao vây xung quanh thánh điện Quang Minh, lúc này dân chúng cũng không cảm thấy kỳ quái. Tin đồn thánh điện Quang Minh chỉ thị toán cướp tập kích thôn xóm đã làm từ đáy lòng bọn họ sản sinh ra nỗi hoài nghi và sự sợ hãi.
Mặc kệ có tin hay không tin thì mỗi hành động việc làm của đế quốc bọn hắn xem ra đều vô cùng hợp lý. Nếu lời đồn là sự thật, bọn hắn lại càng cần có được sự bảo hộ của đế quốc. Nếu là giả, vậy thì thánh điện Quang Minh nên đứng ra, chung tay với quân đội của quốc vương. Trục xuất đám giặc cướp đó đi, cũng có thể rửa sạch hiểu lầm lúc trước.
Động tác lần này của hai đại đế quốc cực kỳ nhanh chóng, đại đa số thánh điện Quang Minh trong các thành thị đều không kịp phản ứng thì đã bị hoàn toàn khống chế. Không có dân chúng nào phản đối, hết thảy mọi việc đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Thậm chí mỗi ngày lại chứng kiến có càng ngày càng nhiều đội binh vệ tuần tra cẩn mật và quân đội qua lại nườm nợp, tràng hô hào ủng hộ và tiếng ca ngợi đối với quốc vương của dân chúng càng cao hơn.
Một số ít thần dân thánh điện Quang Minh tại các thành thị cũng phản kháng với việc đế quốc thực thi hành vi cưỡng chế. Nhưng trái lại những hành vi phản kháng này lại càng thêm khiến cho dân chúng địa phương cảm thấy sợ hãi, sau đó đương nhiên các đội binh vệ trong thành nhanh chóng trấn áp cưỡng chế các hành vi tiêu cực của thánh điện Quang Minh.
Đương nhiên, mọi việc không phải toàn bộ sẽ tốt đẹp như đã kỳ vọng. Còn một bộ phận thành thị ít ỏi, bọn hắn coi thường mệnh lệnh của quốc vương. Thậm chí đám người thánh điện còn ngang nhiên ra ra vào vào phủ thành chủ không coi ai ra gì.
Mà vị trí địa lý thành thị đó, tất cả đều quay chung quanh bốn phía Seyfer.
Kỳ thật Banbury và Ta Baader đối với sự việc lần này không có cảm giác đặc biệt kinh ngạc và phẫn nộ gì lắm —— Mà lúc này mệnh lệnh phát ra vô cùng đột ngột, không có bất kì dấu hiệu báo trước nào. Ngoại trừ bỏ không kịp để cho thánh điện Quang Minh có cơ hội phản ứng ra thì lần này cũng xem như một lần sát hoạch mức độ trung thành của mọi người.
Tuy rằng thật sự có bảy tòa thành trì tách ly khỏi sự chưởng quản của đế quốc muốn khiến cho bọn họ chỉa mũi nhọn phẫn nộ và suy nghĩ chèn ép lên thánh điện thì càng phải thêm kiên định. Nhưng có thể không đánh mà thắng đồng thời cũng kiểm tra được đám phiến loạn trong các thành trì, lại càng làm cho bọn hắn càng thêm vừa lòng với kế hoạch của Gil.
Chuyện kế tiếp, đã không cần phải phải tốn tinh lực dư thừa để mưu toan, tình thế tại hai đế quốc đúng như phương hướng ngay từ đầu bọn hắn dẫn dắt, như thủy triều tràn ra.
Về phần giặc cướp mà dân chúng quan tâm, mặc kệ có tìm được hay không, cuối cùng bọn hắn "nhất định" sẽ có quan hệ với thánh điện Quang Minh. Mà sau khi xóa sạch thế lực của thánh điện Quang Minh tại các phân điện thì binh lực hai nước bắt đầu dồn vào thành Seyfer.
Thế lực hai phe bất chợt bị đẩy vào tình trạng căng thẳng, cuộc chiến giữa thần quyền và vương quyền đang hết sức căng go.
Hiện giờ trụ sở tổng điện thánh điện Quang Minh đặt ở Seyfer, sớm đã không còn sự yên tĩnh nghiêm nghị như lúc bình thường. Nhóm thánh pháp sư và thánh kỵ sĩ đều cầm trường kiếm cùng pháp trượng, chạy vạy quanh mỗi một chỗ trong Seyfer. Trong truyền tống trận không lúc nào là không có người ra vào, bình thường điện thần thần thánh như băng, được xưng là Thánh Vực của Seyfer, lúc này bất chợt tựa như là sôi trào.
"Phát gửi Thánh Quang lệnh, triệu hồi toàn bộ thánh pháp sư bên ngoài trở về. Đội Thánh Kỵ Sĩ tập trung ở Chủ Điện, thông báo cho các thành chủ, chuẩn bị nghênh chiến."
Aboot Lotter đứng ở trên đài cao Chủ Điện trước, nhìn tình thế căng thẳng tại Seyfer, vẻ mặt so với trước càng thêm lạnh như băng.
Không ngừng có chủ giáo, kỵ sĩ quỳ một gối xuống trước người hắn, sau khi nghe hắn phân phó xong xuôi thì vội vàng rời đi. Luôn luôn đi theo phía sau hắn, trưởng lão khom lưng nhìn thấy toàn thành Seyfer đang rơi vào cảnh giới, rốt cục cũng phải nhịn không được trong lòng ưu sầu, mở miệng hỏi:
"Bệ hạ, nhất định phải khai chiến sao? Có lẽ chúng ta..."
"Ngươi còn không nhìn ra được sao?" Aboot Lotter không đợi trưởng lão nói xong đã cắt đứt hắn, "Không phải chúng ta muốn khai chiến, trận chiến này, chúng ta đã không có quyền cự tuyệt."
Ngay từ đầu hai đại đế quốc từ đã bắt đầu chuẩn bị để khai chiến, lúc này đã bùng nổ, thậm chí chưa từng một lần cố gắng liên hệ với thánh điện Quang Minh. Trong vòng một đêm, đại bộ phận khắp các phân điện đã bị đế quốc khống chế hoàn toàn.
Cái này cũng là sai lầm của mình đi... Aboot Lotter thở dài.
Hắn không biết người từ nơi nào trở về lại có thực lực như thế. Vốn nghĩ cùng lắm là tương đương với thực lực cấp thánh như mình thôi. Nhưng đối phương lại thoải mái điều khiển tử khí vượt qua phạm vi hai đế quốc, khiến cho Aboot Lotter lập tức có cảm giác hết sức nguy cơ.
Sau đó bất kể là đối phương bày cạm bẫy mai phục hay là thẳng thừng đối kháng thì hắn căn bản không có cách nào đoán trước. Rơi vào đường cùng, Aboot Lotter mới áp dụng biện pháp lục soát đã dùng lúc đầu. Chẳng qua không ngờ chỉ vì một sơ sẩy nho nhỏ, lại có thể khiến cho hai cái đế quốc nhân cơ hội túm thót rồi phát triển tới tình thế bây giờ.
Ân Á cùng Tây Khải trăm ngàn năm qua vẫn luôn chờ đợi hòng tìm kiếm cơ hội, muốn phát động chiến tranh với thánh điện Quang Minh. Điểm này mỗi một thế hệ Giáo Hoàng đều rõ ràng. Nhưng chỉ cần bọn hắn có thể duy trì sự uy nghiêm thần Quang Minh, hai đại đế quốc cũng không tìm cớ để phát tác.
Chiến tranh là việc mà các triều đại quốc vương đều mơ tưởng, cuộc chiến vì thần uy của thần, của vương quyền, bọn hắn đã chuẩn bị hơn một ngàn... năm qua, nhưng bọn hắn vẫn chưa tìm được một lý do chính đáng.
Mà lần này, vừa có thể che giấu thực lực của bản thân đồng thời chỉ một tay có thể điều khiển đoàn người vong tộc khổng lồ đặt chân vào phạm vi hai đại đế quốc, hiện tại lại có đế quốc đứng phía sau.
Lúc biết được thực lực đối phương hoàn toàn đủ để áp chế được mình một khắc này, Aboot Lotter chỉ biết đã không thể tránh khỏi trận chiến này.
Aboot Lotter quay đầu lại, nhìn về chỗ bệ thần cao cao đứng sừng sững phía xa xa, tâm tình lại vắng lặng thêm vài phần.
Chủ thần... Đây là khảo nghiệm mà ngài dành cho các con dân sao?
.
Chiến tranh mà hai đế quốc mong đợi ngàn năm qua chính thức mở màn.Đã không còn bị thần quyền áp chế, so sánh với thực lực của thánh điện Quang Minh đối lập với đó là hai đế quốc, hoàn toàn không cần phải trì hoãn. Mặc dù còn có bảy tòa thành thị trước mắt bị thánh điện Quang Minh chiếm cứ, nhưng thực lực hai bên về bản chất vẫn rất khác biệt.
Đế quốc có quân đội, chiếm hai phần ba lãnh thổ trên đại lục Vantican Lance. Mà thánh điện Quang Minh ngoại trừ nhân tộc bình thường tín ngưỡng thần Quang thì thực lực chân chính, cũng gần như có được đại bộ phận thánh pháp sư trên đại lục, cùng với binh lực trong bảy tòa thành trì mà thôi.
Thành thị bị thu hồi chẳng qua là việc sớm muộn. Rất nhanh, Seyfer đã bị quân đội hai nước bao vây thành một tòa đảo đơn độc.
Nhưng đợt tiến công của quân đội đế quốc cũng dừng ở đây, sau khi thành công trục xuất thế lực thánh điện Quang Minh phân tán trong đế quốc, thu hồi thành thị vốn dĩ thuộc về đế quốc. Hiện tại thánh điện Quang Minh còn thừa cũng chỉ có mỗi Seyfer.
Đế quốc đã đạt được mục đích, ngoại trừ việc bao vây xung quanh Seyfer thì cũng không tiếp tục công kích nữa.
.
"Anh thật sự chuẩn bị cứ thế này mà vào Seyfer hả, sau đó thu phục Thánh Vực?" Eagle nhìn Gil đứng bên cạnh đã chuẩn bị xuất phát, vẫn còn có chút hoài nghi.
Thế nhưng Gil trông rất thoải mái, nhìn Eagle cười cười, "Em ở đây lo lắng làm gì, anh cũng không phải chỉ đi một mình."
Eagle liếc mắt nhìn hai ba trăm vị pháp sư nhất trí trong bộ đồng phục màu đen, thở dài, "Nghe nói thánh pháp sư bên trong Chủ Điện tại đồn trú ở Seyfer, ít nhất cũng ngoài năm ngàn người." Anh chỉ mang theo hai ba trăm vong linh pháp sư, mà muốn đi giành lấy Chủ Điện của người ta hả?
Đối với việc còn chưa khai chiến mà đã lo lắng bên ta sẽ thất bại của ở, Gil trực tiếp lười phản ứng .
Phất phất tay, thổ địa dưới chân Gil đột nhiên truyền đến một trận chấn động có quy luật. Mặc kệ là nhóm vong linh pháp sư ở bên người Eagle hay là phía sau, đều rất quen thuộc đại biểu cho cái gì.
Chỉ chốc lát sau, một khung xương thật lớn từ dưới đất trở mình vọt lên cao, liều mạng hợp lại. Rất nhanh, một trận bộ xương khô to lớn cao hơn hai thước, lặng im đứng ở trước mắt mọi người.
Gil đứng ở trên vai cự thú, quay đầu lại nhìn nhóm vong linh pháp sư bên dưới, vẻ mặt đột nhiên trở nên mơ hồ lại lạnh như băng.
"Tuy rằng các ngươi đã đáp lại lời triệu hồi của ta, tự nguyện đi theo ta đến đây. Nhưng ta vẫn phải nhấn mạnh lại một lần nữa, cho dù là trận chiến này cũng không được phép làm trái thần chỉ. Nhân danh là thần giả, ta sẽ tự mình trảm thần tọa trái lệnh."
Các pháp sư hắc sắc trầm mặc quỳ một gối xuống, dùng hành động thay cho câu trả lời. Lúc này Gil mới thu lại lãnh ý quanh thân, ý bảo Eagle cũng leo lên trên mình cự thú.
Tuy toàn thân cự thú chỉ còn lại có một bộ xương cốt cứng rắn, nhưng phi thường ngoan ngoãn nghe lời. Ý niệm Gil vừa động, liền nhanh chóng nhảy lên vọt ra ngoài, chạy băng băng động tác vô cùng nhanh nhẹn nhẹ nhàng, đồng thời cũng cực kỳ vững vàng. Ngồi ở trên mình nó cơ hồ không có cảm giác xóc nảy, hoàn toàn không cứng ngắc chậm chạp như bộ xương khô bình thường.
Nhóm vong linh pháp sư phía sau Gil cũng nhanh chóng triệu hồi đủ các loại sinh vật vong linh, đi theo phía sau. Gil Eagle quay đầu lại nhìn nhìn, biểu tình lập tức có chút quái dị.
Một đám pháp sư khoác đồ đen, vẻ mặt nghiêm nghị, đều ngồi trên thú chỉ còn là bộ xương trên người. Mấy trăm con dã thú chỉ còn là xương khô cuồn cuộn phi nước đại ở bình nguyên, trắng đen tương đối trái ngược, đặc biệt chói mắt.
Mà lúc này Gil đứng chỗ cao cao ở trên vai cự thú đi đầu đằng trước, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng nghiêm nghị.
Eagle đột nhiên có một loại xúc động muốn che mặt——có cảm giác không thể nhìn tiếp cái cảnh tượng này nữa.
Một chút cũng không khiến cho người ta có cảm giác thần thánh và hi vọng, ngược lại giống hệt như gã Ma Vương dẫn theo đám binh lính của hắn tiến quân tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Dân chúng nếu nhìn thấy cảnh tượng này, phỏng chừng ấn tượng với thánh điện Quang Minh sẽ lại tràn đầy như ngày đầu đi?
Xoa nhẹ khuôn mặt, Eagle không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng khiến người ta xoắn xuýt này nữa. An tĩnh trong chốc lát rồi lại hỏi Gil,
"Anh nói thần chỉ... Jays nói cho anh biết lúc nào?"
Thần chỉ trong miệng Gil, chẳng qua chỉ là một vài giới hạn đối với vong linh pháp sư mà thôi. Vong linh pháp sư trên đại lục Vantican Lance bị người bài xích, rất nhiều người cơ hồ chỉ ngày ngày sống cùng với sinh vật vong linh. Cho nên về mặt tính cách hoặc nhiều hoặc ít có chút cổ quái âm trầm.
Gần ba trăm pháp sư vong linh đi theo đàng sau, là Gil tự mình đi mỗi một địa phương khác nhau triệu hoán ra, không phải là những người mà Banbury và Ta Baader nuôi nhốt kia. Tuy Gil thêm vào cho bọn hắn một ít nguyên tố tăng thêm Vong Linh Ma ngoài định mức, nhưng chỉ sợ hành vi của bọn họ quá mức khác người, cho nên định ra thêm vài quy định cực kỳ nghiêm khắc, cũng chính là cái được gọi là "Thần chỉ" .
Gil cũng không quay đầu về, hỏi ngược lại: "Em đã bao giờ thấy đầu óc Jays có logic rõ ràng cùng chỉ số thông minh như thế sap?"
"... Quả thật. Là người đó nói?"
"Ta nói."
Gil hờ hững biểu tình không có...chút biến hóa, giọng điệu cứng nhắc trả lời rất rõ ràng, cũng cực kỳ đúng lý hợp tình.
Eagle hồi tưởng một chút lại biểu tình kính nể kính sợ vừa rồi nhóm vong linh pháp sư biểu hiện khi nghe được thần chỉ, , đột nhiên sinh ra vài phần đồng tình.
.
Tuy Banbury và Ta Baader xuất binh bao vây cả Seyfer lại, nhưng vòng vây cũng không có khả năng trấn chặt lấy cửa thành Seyfer. Cách Seyfer đại khái cũng chỉ có hai ba canh giờ lộ trình hành quân.
Tọa kỵ của Gil và nhóm pháp sư áo đen không nghỉ ngơi cũng không cảm thấy mỏi mệt. Toàn bộ hành trình đều ưu tiên tốc độ hàng đầu, không quá nửa canh giờ cũng đã có thể chứng kiến cửa thành màu trắng phía xa xa.
Lúc đầu khi thánh điện Quang Minh xây dựng, Seyfer đã bị chọn làm nơi đặt Chủ Điện. Trải qua hơn một ngàn năm phát triển, lại trải qua nhiều đời Giáo Hoàng lần lượt gia cố, mỗi một hòn gạch viên ngói đều là do Quang Minh sử dụng tinh thạch có thuộc tính trắng sáng tạo thành.
Cả Seyfer có thể xem là một tòa cung điện to lớn phụng dưỡng thần Quang Minh. Từ xa nhìn lại, lúc thành thị bừng tỉnh sẽ tản mát ra vầng sáng Thánh Quang dịu dàng. Chưa tới gần đã cảm nhận được nguyên tố Quang Minh nồng đậm đã đập vào mặt mà đến.
Hiển nhiên Seyfer cũng sớm có đề phòng, lúc Gil dẫn nhóm pháp sư áo đen đến tuy rằng chỉ có hai ba trăm người, nhưng đội hình vô cùng kỳ lạ, chọc người chăm chú. Các vị thánh pháp sư trong thành Seyfer chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận của bọn họ. Rất nhanh, trên đầu thành thoáng hiện từng dãy từng điểm sáng trắng chói mắt, Seyfer tản mát ra hơi thở rõ ràng mang theo ý đồ công kích.
Gil không hề có ý định đình chỉ hoặc giảm tốc độ, dưới chân cự thú bị thánh nguyên tố trên đầu thành Seyfer kích thích. Gào thét một tiếng, thế tới lại càng thêm hung mãnh phóng về phía trước. Mà đoàn sinh vật vong linh theo phía sau tựa hồ cũng bắt được tín hiệu nào đó, cũng tăng tốc.
Nhìn thấy sắp sửa tiếp cận cửa thành, tay trái Gil hướng lên không trung quào một cái. Một thanh lưỡi hái to lớn bỗng nhiên hiện ra trong tay hắn.
Cái liềm màu đen gần như cao bằng Gil, lưỡi hái màu trắng phản xạ ra sắc đỏ yêu dị. Ngay khi Gil cầm cái liềm ở trong tay, không khí chung quanh đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Tầng sương mù mang theo một tầng khí tức tử vong, chuyển vòng trở lại đầu thành Seyfer.
Thể tích cái liềm khổng lồ cũng không mảy may tạo thành gánh nặng cho Gil. Tay trái cầm đoạn chuôi, Gil lấy một loại tư thế vô cùng nhẹ nhàng, trên không trung vẽ ra một nửa vòng tròn.
Từ lúc động tác đình chỉ, lấy mũi nhọn lưỡi hái làm trung tâm, không gian bốn phía đột nhiên quỷ dị run một cái. Một cỗ cuộn sóng màu đen mờ ảo từ chỗ lưỡi hái đột nhiên tản ra khắp bốn phía. Mọi người vốn đang chạy băng băng trên bình nguyên, hình như bất chợt bị một làn sóng màu đen bao phủ.
Bởi vì nhóm sinh vật vong linh chạy băng băng mà bị bụi đất tung bay khắp trời, dường như trong một khắc này mọi thứ đều dừng lại. Tiếng động đám khung xương hợp lại đột nhiên từ dưới chân vang lên, vô số xương cốt từ trên mặt đất trở mình vọt lên trên cao, nhanh chóng hợp lại.
Cự thú chở Gil cùng Eagle đi không hề giảm tốc độ tẹo nào, vẫn một mực nhắm thẳng hướng về tòa thành trì phía xa xa vọt mạnh tới. Mà khung xương mới từ trên mặt đất trồi lên lại không hề bị cắt đuôi phía sau. Phần lớn chúng nó còn chưa kịp tạo thành một khối hài cốt đầy đủ, nhưng lại dùng một cái tư thế cực kỳ quỷ dị, vừa đi theo phía sau Gil vừa hoàn thành khối tổ hợp.
Tiếng ngựa hí không rõ từ đâu vang lên, Hắc Võ Sĩ trên người mặc bộ áo giáp từ trong hư không cưỡi ngựa xộc lên, theo sát đàng sau đại đội; tiếng la hét chói tai của vu yêu từ đỉnh đầu truyền đến, tiếng khóc thê lương và thân thể lửng lờ gần như bao trùm cả không trung.
Mà động tác của Gil gần như là một chỉ thị triệu hiệu, đoàn pháp sư áo đen phía sau đồng loạt giơ pháp trượng lên. Đội ngũ vốn chỉ có hai ba trăm người đang chạy băng băng trên bình nguyên, mắt thường có thể thấy được đang tăng tốc thẳng tiến.
Đủ các loại sinh vật vong linh từ trong đội ngũ chui ra, hoặc chạy băng băng theo đại quân, hoặc bay giữa trên không trung gào thét xẹt qua. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, từ từ khuếch trương từ một con có thể so với vạn người quân đội, chậm rãi phóng về phía trước. Nơi đội ngũ đi qua, cụm bụi mù xóa mờ tầm mắt. Mặt đất hình như cũng bởi vì bọn họ chạy băng băng qua mà chấn động cả lên.
Khoảng cách giữa quân đoàn vong linh và đại quân thành Seyfer càng ngày càng gần, cũng sắp sửa tiếp xúc đến vách tường Thánh Quang trong suốt to lớn bên ngoài thành Seyfer thì một vài ma yểm cùng bộ xương khô cấp thấp đã bị thánh nguyên tố tinh lọc biến thành một làn khói đen.
Nhưng nhóm vong linh không biết sợ hãi cũng không cảm nhận được đau đớn, vẫn kiên định như trước không chút do dự tiến về phía trước.
Đứng ở xương vai cự thú, Gil đột nhiên nhảy dựng lên, lưỡi hái cực bự trong tay nhẹ nhàng xoay tròn. Đợi đến khi thân thể Gil bay lên chỗ cao nhất thì lưỡi hái cũng vừa lúc bị hắn cầm xẹt ngang một đường.
Chỉ là một động tác cắt họa đơn giản, nhưng dường như mỗi một người bên dưới đều nghe được tiếng gió rống. Nương theo lưỡi hái quét ra một quỹ tích, vét chém hình một vầng trăng non màu đỏ sậm hiện ra trước người Gil.
Một loạt động tác được Gil hoàn thành cực kỳ lưu loát mau lẹ, chẳng qua chỉ trong một nhịp thở một lần nữa lại vững vàng đáp xuống trên xương vai cự thú. Mà vết chém nọ cũng không bởi vì Gil rời đi mà biến mất, ngược lại nhanh chóng đẩy mạnh về phía trước, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Sắc đỏ sậm giống hệt như bị ăn mòn, nhanh chóng khuếch trương làm thành một hình tròn bất quy tắc thật lớn. Thật giống như vừa rồi Gil chỉ dùng lưỡi hái cắt một vật khoét ra một cái lỗ hổng, mà lúc này cái vết cắt kia rất nhanh hóa thành một cái động to. Mà lúc này Gil lại dẫn đầu đoàn vong linh chui lọt vào bên trong cái miệng động.
Trong nháy mắt, Seyfer giống như đột nhiên bị người cưỡng chế lôi đến trước mắt mọi người. Cửa thành đồ sộ cực đại đứng sửng ở phía trước, mà cũng có thể thấy rõ trên đầu thành không ngừng có thánh ma pháp do binh đoàn pháp sư Quang Minh ném xuống.
Ma yểm bay giữa không trung, chú linh và các vu yêu trực tiếp lướt qua cửa thành, tiếng kêu khóc bén nhọn cùng với tràng thanh âm gầm rú của đoàn thánh pháp sư lập tức loạn thành một nùi. Quân đoàn bộ xương khô đứng ở dưới đáy tường thành, dùng thân thể bám riết lấy cửa thành không tha; lại thấy kỵ sĩ ám ma pháp cùng với Hắc Võ Sĩ cách không ở trên đầu thành công kích lẫn nhau.
Bản thân thành Seyfer đã tự có pháp trận tăng cường tinh lọc, nhưng ngay từ đầu đã bị Gil phá dỡ tăng cường vách chắn phòng ngự, ám nguyên tố ăn mòn cũng nhanh chóng khuếch tán ở chỗ cửa thành. Trong lúc nhất thời thánh nguyên tố tinh lọc tại thành Seyfer đã hoàn toàn bị triệt tiêu, vong linh nhóm sinh vật cũng không có bị ảnh hưởng.
Chẳng qua cổng thành Seyfer đã ngàn năm tuổi, kèm theo không biết có bao nhiêu pháp trận tinh lọc, phòng hộ. Mặc cho nhóm quân đội của binh đoàn vong linh có công kích ra sao đi chăng nữa thì nó vẫn lù lù chẳng hề xê dịch. Số lượng giữa nhóm Tử Linh trên không trung cùng với thánh pháp sư chênh lệch thật sự quá lớn, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào đột phá phòng ngự.
"Không hổ là Thánh Địa trong truyền thuyết, một cái cửa thành cũng làm tới trình độ như vậy. Không chỉ có pháp trận tinh lọc cùng với pháp trận phòng ngự mà còn có cả pháp trận hấp thu. Cả cửa thành cũng đã có thể xem như một pháp trận tuần hoàn, xem ra dùng hắc ma pháp công kích, không có lực lượng tuyệt đối là không có cách nào có thể phá hủy."
Eagle đối với kinh nghiệm mấy đợt trước bởi vì không ngừng bị công kích mà kích hoạt phải cơ quan lọt vào pháp trận, nhìn cổng thành tản ra ánh sáng Thánh Quang rực rỡ tươi đẹp trước cửa thành huýt sáo một tiếng, rồi sau đó trực tiếp nhảy xuống khỏi người cự thú.
"Chẳng qua pháp trận tuần hoàn như vậy cũng có một nhược điểm, khắc chế tương đối đống nguyên tố đối lập mạnh mẽ nhưng lại không thể nào trung hòa nguyên tố công kích bản thân."
Nói xong, cũng không đợi Gil đáp lời, liền vác trọng kiếm vọt thẳng tới chỗ hướng cửa thành.
Gil cũng không hề có ý định ngăn cản hắn, nhìn thấy bóng hình màu vàng bị phủ bên dưới bụi đất đầy trời, lại ngẩng đầu nhìn tòa bệ thần cao đến mức cơ hồ sắp vút vào trong mây tại trung tâm thành Seyfer, lạnh lùng hừ một tiếng.
Eagle rời đi chỉ trong chốc lát, từ cửa thành nhanh chóng truyền đến tiếng va chạm khủng bố. Mỗi một lần tiếng va chạm vang lên, dường như cả cửa thành sẽ đổ sập cùng với tường thành ngay tức khắc. Sau bốn năm lần va chạm, một tiếng vang rền inh ỏi, nương theo sau là một vài tạp âm vỡ vụn cực nhỏ.
Gil mỉm cười, nâng tay chỉ huy nhóm quân đội vong linh tập trung vượt qua cửa thành.
Sau khi hai ba tiếng va chạm dồn dập vang lên, tiếng đổ ầm ầm nhanh chóng thay thế cho trận tiếng vang lúc trước. Đoàn thánh pháp sư ở trong cửa thành phẫn nộ hoảng sợ rống lên một tiếng, nhóm sinh vật vong linh như thủy triều ào ạt đổ vào Seyfer.
Gil đã vững vàng đứng ở trên mình cự thú, chiến trường hỗn loạn bên cạnh không hề tạo thành chút ảnh hưởng gì với hắn. N6u1 không phải bởi vì cự thú di chuyển mà tóc đen cùng áo bào tung bay thì thoạt nhìn quả thực hắn cũng y hệt như một bức pho tượng điêu khắc vậy.
Phía sau truyền đến vài tiếng vang nhỏ, Eagle đã thoải mái nhảy lên lưng cự thú. Trọng kiếm bị hắn cắm nghiêng ở đằng sau thắt lưng, phủi tầng bụi đất bám trên người, cười hì hì hỏi Gil đứng phía trước,
"Thế nào? Tìm được người rồi sao?"
"Không cần tìm." Ánh mắt của Gil thu hồi khỏi tòaa bệ thần đàng xa, nghiêng đầu nhìn về phía Chủ Điện Quang Minh hoa lệ cách đó không xa, "Nãy giờ vẫn luôn ở đó chứ đâu."
Cho dù nhóm sinh vật vong linh đã phá tan cửa thành, khiến cả Thánh Vực này lần đầu tiên phủ đầy sắc thái đen sì. Nhưng Chủ Điện cách đó không xa vẫn như trước im lặng đứng sừng sửng nơi đó, phát ra quang mang dịu dàng thánh khiết. Giống như hết thảy đều yên bình, tốt đẹp như xưa nay.
Quân đội vong linh căn bản không cần Gil ban mệnh lệnh. Vốn dĩ nhóm Tử Linh bôn tẩu khắp nơi, rất nhanh không chút tiếng động thay đổi phương hướng, nhắm thẳng Chủ Điện bay đi.
Khác với kiến trúc tại thành Seyfer bình thường vốn thấp bé, khung sườn Chủ Điện cao hơn mười thước. Đứng ở trên đỉnh bình đài, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong đại bộ phận trong thành.
Aboot Lotter vẫn đứng trước bình đài, nhìn thấy quân đoàn màu đen sắp sửa vọt thẳng tới Chủ Điện, thần sắc thần kỳ có chút biến hóa.
Khuôn mặt hàng năm qua vẫn y như bức tượng điêu khắc bất động như núi, lúc này vầng trán có vài nếp uốn —— cổng thành bị người phá hư, hơi thở thánh nguyên tố cực thuần tuý. Lực ma pháp chỉ duy nhất tồn tại trên người thuộc gia tộc Aboot Lotter.
Còn có ai? Trên người sẽ mang theo huyết thống nồng đượm của gia tộc Aboot Lotter. Tộc nhân lưu lạc bên ngoài năm đó, ngoại trừ Bessel đã qua đời trăm năm năm qua thì cũng chỉ còn lại có mỗi... Alec!
Cho dù hiện tại vị trí vẫn còn cách Chủ Điện một khoảng cách rất dài, nhưng tầm mắt dõi theo từ chỗ Chủ Điện lại thẳng tắp chỉa tới trên người Gil.
Loại tầm mắt từ trên cao soi nhìn xuống bên dưới, rất khiến cho Gil rất không cao hứng. Lưỡi hái trong tay trái lộn hai vòng, mang theo một cỗ chất khí màu đen xông thẳng tới mặt đất. Nương theo tiếng bước chân dồn dập của quân đoàn vong linh, bụi mù lượn lờ trên mặt đất, đột nhiên lại truyền đến một trận run quỷ dị.
Một tiếng rồng ngâm đột nhiên từ bên dưới nền đất dâng lên, tiếng vọng vòng khắp mỗi một ngõ ngách ở Seyfer.
Eagle giật mình sững sờ trong chớp mắt, bóng đen bên cạnh đột nhiên phóng lên cao.
Cho dù đã không có máu thịt thì uy áp của cốt long vẫn không suy giảm nửa phần.
Khung xương màu đen dưới ánh mặt trời phản xạ phủ lên một tầng sắc tối, thân hình thẳng tắp đứng thẳng lên trông chừng vượt qua hai mươi thước, giống hệt như một tòa núi lớn mọc sừng sững ở bên người. Không có da thịt che đậy, bất kể là răng nanh, hay móng vuốt cực đại, hoặc là đôi cánh xương sắc lẹm đều mang theo sự uy hiếp chết chóc. Long uy, căn bản không phải kiểu như của bạn rồng con Toffee.
Không đợi Eagle phục hồi tinh thần lại thì cốt long đã cúi cái cổ thon dài xuống, chỉ chừa lại cái đầu lâu bóng loáng chờ Gil leo lên. Bị bóng hình đứng bên trên đỉnh đầu cốt long thu hút, lúc này Eagle mới dần dần bị gió lạnh đập vào mặt thổi tỉnh.
Trong lúc đó đột nhiên cả tòa thành Seyfer trở nên nhỏ bé, quân đoàn vong linh pháp sư trên mặt đất điều khiển nhóm Tử Linh cùng với đoàn thánh pháp sư rơi vào hỗn chiến, đứng từ đây nhìn lại hệt như đang đùa giỡn vậy. Không có cảm giác uy hiếp và tạo được chút ảnh hưởng nào.
Lại là một tiếng rồng ngâm kéo dài, lúc này đây dưới chân lại truyền tới tiếng động. Bỗng nhiên Eagle dường như cảm nhận được tâm tình của cường giả đứng một bên quan sát cả đại lục. Cái loại cảm giác thỏa mãn và hưng phấn khi có được sự thần phục của toàn bộ sinh linh bởi vì sự cường đại của mình mà đến.
Chờ đến khi cái cảm giác mới lạ này dần dần tán đi, Eagle mới cảm giác tựa hồ có một đạo tầm mắt nóng rực luôn khóa chặt trên người chính mình.
Bởi vì hình thể khổng lồ của cốt long, lúc này Gil và Eagle gần như đã đứng ngang bằng với độ cao của Chủ Điện. Trong khoảng cách gần hơn, rốt cục Eagle cũng thấy rõ chủ nhân của tầm mắt tập trung trên người mình.
Tuổi tác tương tự Laird, mái tóc dài màu vàng kim cùng với ma lực tràn ra ngoài khắp chung quanh hơi di động. Đôi mắt màu lam hệt như lợi kiếm, chỉa thẳng tới trên người Eagle.
Nhìn vị trước mắt hình dáng có tám phần tương tự với mình , đột nhiên Eagle không biết phải phản ứng ra sao.
"Alec... Ngươi không chết?" Tuy Aboot Lotter dùng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu trần thuật lại sự tình một cách cứng ngắc. Nhìn thoáng qua Gil đứng bên cạnh Eagle, khí thế phủ quanh người Aboot Lotter đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén. Một đạo bạch quang nhắm thẳng tới chỗ Eagle mà đi ——
"Ngươi lại có thể thành... kẻ phản bội thần giả!"
Đầu óc Eagle vẫn còn chưa từ trong nỗi khiếp sợ vì dung mạo Aboot Lotter tương đồng với mình mà phục hồi lại, lúc này đối mặt với đòn công kích cấp thánh của Aboot Lotter căn bản chưa kịp phản ứng. Nhưng lúc đoàn bạch quang sắp sửa đụng vào Eagle thì lại đột nhiên có một bóng đen thoáng một cái nhoáng qua, đoàn sáng trắng chói lòi lập tức biến mất không còn tung tích.
Tầm mắt của Aboot Lotter cuối cùng cũng dời khỏi người Eagle, chuyển tới trên người Gil. Thánh nguyên tố xung quanh tràn ra ngoài không chút tiếng động vụt tăng với tốc độ kinh hồn, nhưng thanh niên áo choàng đen thủy chung không hề nhúc nhích.
"Thần tức trên người Eagle, là do ngươi phóng xuất?"
Câu nói đầu tiên Gil nói với Aboot Lotter, cũng là câu nói nghi vấn, nhưng cũng dùng giọng điệu trần thuật khẳng định lại đáp án.
Tiếng nói vừa dứt, trên người Gil cũng bạo phát một trận hắc quang, mạnh mẽ bắn phá tới chỗ Aboot Lotter.
Hai đoàn sáng đen trắng va chạm nhau tạo thành tiếng nổ mạnh vang lên giữa hai người, đồng thời sinh ra dòng khí khiến cho mấy chú linh nguyền rủa trên không trung liên tục trở mình lăn lộn mấy vòng.
Đợi đến khi làn khói sương tán đi, Gil vẫn vững vàng đứng ở trên đỉnh đầu cốt long, mà Eagle đứng phía sau cũng bị hắn chắn lại.
Aboot Lotter vẫn đứng ở trên bình đài Chủ Điện đối diện, biểu tình cũng y hệt như lúc bình thường, không thay đổi bao nhiêu. Chẳng qua đỉnh Chủ Điện đàng sau, bởi vì trận nổ mạnh mà trở thành một đống hỗn độn.
Cho dù có trận va chạm vừa rồi, cũng đã biết thực lực của Gil trên mình rất nhiều nhưng Aboot Lotter cũng không hề kinh hoảng xíu nào. Nhìn thoáng qua lưỡi hái phảng phất sắc đỏ yêu dị bồng bềnh trong tay Gil, tầm mắt lại dời trở về trên người Eagle.
"Thì ra kẻ đem Tử Linh dơ bẩn từ vực sâu mang về, là ngươi sao, Aclee."
Aboot Lotter dùng ánh mắt và ngữ khí chất vấn làm Eagle có cảm giác đặc biệt không thoải mái. Nhưng trong miệng hỏi lại "Ai là Aclee" vẫn còn chưa kịp thốt ra, cảnh vật trước mắt đột nhiên bắt đầu mơ hồ.
Gil vừa thấy Aboot Lotter nâng tay chỉ về phía Eagle thì cũng cảm giác được không thích hợp. Nhưng cho dù trong nháy mắt hắn mãnh liệt ném về phía trước Aboot Lotter, thì nguyên tố trong cơ thể Eagle vẫn như cũ đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.
Một sợi tơ màu lam tinh tế, đột nhiên từ lồng ngực Eagle nối dài tới tay phải Aboot Lotter.
Cho dù lập tức bị Gil dùng ma lực bản thân một tầng rồi lại một tầng bao vây lại, nhưng dòng máu trong người Eagle vẫn ngỗ ngược sôi trào, không phải ngoại giới tác động vỗ về là có thể bình tĩnh.
Thần sắc của Gil trầm xuống, dường như cốt long dưới thân cảm nhận được ý niệm của hắn. Lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người dùng đuôi rồng cực đại, phẫn nộ quật lên tòa kiến trúc trong Chủ Điện.
Tòa cung điện thánh thuần trắng nằm bẹp dưới chân cốt long, hệt như một món đồ chơi dễ vỡ. Đá vụn và bức tường nham thạch đổ vỡ bay khắp chung quanh, chẳng qua chỉ trong chốc lát, phạm vi cốt long va đụng cũng chỉ còn lại một đống hoang tàn. Sinh vật vong linh cùng với đoàn thánh pháp sư dưới chân nó vốn đang tranh đấu cũng đã sớm không thấy tung tích.
Aboot Lotter không có nền tảng chống đỡ, nhưng vẫn vững vàng đứng ở giữa không trung. Nhìn thấy tòa Chủ Điện bị phá hủy hơn phân nửa, nét mặt cũng sắc bén thêm vài phần. Trường bào hoa lệ trên người lúc này đã bị tổn hại phủ đầy bụi đất. Luận về thực lực, quả thật hắn đã hoàn toàn bị Gil áp chế.
"Lập tức dừng tay, bằng không ta sẽ khiến cho cả Seyfer chìm dưới nền đất."
Gil nhìn chằm chằm khuôn mặt tương tự như Eagle của Aboot Lotter, ánh mắt dường như có thể đóng băng người ta.
"Người gia tộc Aboot Lotter không có người phản bội thần." Aboot Lotter không chút nào khoan nhượng, "Cho dù ngươi có lưỡi hái của tử thần, có uy áp của thần, nhưng trên người ngươi không có tồn tại thần cách, ngươi không phải là tử thần chân chánh. Cho dù có là tử thần, cũng không thể ngăn cản dòng máu nhân tộc nghịch chuyển. Sáu đại chủng tộc được sinh ra từ trong tay Sáng Thế thần, kể cả sáu thần cũng không có quyền can dự tới việc trừng phạt liên quan tới huyết thống chủng tộc."
Tựa hồ như đang xác minh lời Aboot Lotter nói, Eagle nửa quỳ ở phía sau Gil đột nhiên cả người run rẩy lên, hơi thở hung bạo bắt đầu để lộ áp chế Gil .
Eagle bắt đầu chật vật thở dốc, dường như đã không thể nào hít thở được nữa. Đồng tử trợn trừng, đôi mắt nổi tơ máu. Thoạt nhìn cơ hồ như tích huyết lệ vậy.
"Ta bảo, lập, tức, thả, Eagle!"
Gil nghiêng người ôm Eagle, đồng thời thốt ra một câu, bầu trời trên thành Seyfer trong thoáng chốc đột nhiên trở nên âm u. Mặt đất bắt đầu chấn động, bốn phía xuất hiện từng nứt ra vết rạn thật lớn. Vốn nhóm thánh pháp sư vẫn đang giằng co cùng đoàn pháp sư áo đen theo bản năng đều ngừng lại. Mà tòa kiến trúc xung quanh bọn hắn lại bắt đầu từng tấc từng tấc một trũng xuống đất.
Cảm nhận được sự biến hóa của Seyfer, thần sắc Aboot Lotter biến đổi, còn chưa tới mở miệng thì từ giữa không trung đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của người kia.
"Dùng cả Seyfer làm hình phạt trục xuất dành cho tộc nhân phản bội, Aboot Lotter đại nhân vẫn thánh khiết đến độ không chịu khoan dung dù chỉ một vệt bẩn ô uế a."
Nhìn thấy giữa không trung từ trong không gian hình bầu vặn vẹo xuất hiện một bóng hình nam tử tóc đen đi tới, lớp mặt nạ Aboot Lotter ngàn năm nghiêm túc không đổi mang theo một tia mờ mịt. Ngay cả lực lượng kềm chế huyết mạch Eagle cũng thả lỏng vài phần.
"Bessel? !"
"Bessel?" Kreegans cười cười, nhưng ý cười không tới được đáy mắt đỏ sậm, "Gần hai trăm chưa từng nghe qua có người gọi ta như vậy, thật làm khó cho huynh trưởng vẫn còn nhớ rõ."
Aboot Lotter nhìn thấy dáng vẻ bên ngoài của Kreegans, cùng với cổ khí tức Tử Linh tản mát từ trên người, bất chợt hiểu rõ thân phận của hắn. Nhìn thấy Eagle được Gil ôm lấy, cùng với Kreegans tóc đen bên cạnh giận dữ, khuôn mặt lập tức bịt kín một tầng phẫn nộ.
"Các ngươi... cư nhiên lại liên thủ nhằm phản bội chủ thần cùng gia tộc!"
"Hừ, " Kreegans lập tức hừ lạnh một tiếng cắt đứt chất vấn của Aboot Lotter, "Ngươi vẫn hệt như trước một mực võ đoán lại không nói lý lẽ, ca ca. Hai trăm năm trước, ta cũng đã đoạn tuyệt huyết mạch gia tộc , đã sớm không có bất cứ quan hệ nào với gia tộc Aboot Lotter rồi. Huống hồ, lúc ta chết, thằng nhóc nhà ngươi căn bản còn chưa có sinh ra đi?"
Aboot Lotter không trả lời, vẫn dùng thần sắc lạnh như băng nhìn hắn.
Mà Kreegans dường như đã vô cùng quen thuộc, không thèm để ý tới thái độ của hắn chút nào. Phất phất tay, lại nói, "Các ngươi chuẩn bị giằng co tới khi nào? Aboot Lotter đại nhân, để ta nhắc nhở một câu: Cho dù thật sự dùng huyết thống giết Eagle, thì vị đứng cạnh ngài cũng sẽ không sụp đổ như vậy. Cho sù là thế thì hắn cũng sẽ tàn sát hết cả thánh điện Quang Minh xong cái đã. Nếu các ngươi muốn yên ổn một chút, hãy hợp tác bàn điều kiện đi?"
Aboot Lotter ngẩn người, thần sắc lướt qua vài tia chần chờ. Gil ôm chặt Eagle không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng mặt đất truyền đến chấn động lại càng thêm kịch liệt.
Trừng mắt Gil không có chút động tĩnh, mãi cho đến khi bệ thần phía xa xa cũng bắt đầu lay động cực nhỏ, rốt cục Aboot Lotter cũng chặt đứt sợi tơ liên kết trên tay phải liền với Eagle.
Vốn thân thể Eagle không ngừng cứng căng run rẩy, trong nháy mắt dường như xì hơi, xụi lơ ở trên người Gil.
"Rời khỏi Seyfer." Aboot Lotter đưa ra yêu cầu.
Gil cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Kreegans đứng một bên rất nhanh liền hiểu ý tứ của hắn, "Ta hiểu rõ nghi thức chặt đứt huyết thống gia tộc, rất sẵn lòng phục vụ."
Chặt đứt hết thảy mọi mối quan hệ truyền thưa có quan hệ tới huyết thống gia tộc gì đó, mới có thể chặt đứt sự uy hiếp đến từ huyết thống gia tộc.
Gil nhìn chung quanh bốn phía, cả Seyfer đã hoàn toàn thay đổi từ đợt chấn động vừa nãy. Chỉ còn lại mỗi Chủ Điện là còn có hình có dáng, cùng với phụng bệ thần ở xa xa đứng lặng im nơi đó.
"Có thể."
Hai đoàn quang mang đen trắng xuất hiện biểu thị khế ước kết đính, đồng thời nghi thức đoạn tuyệt huyết thống trên người Eagle dưới sự trợ giúp của Kreegans cũng đã hoàn toàn thành lập.
Lúc đến Gil đã vẽ ra trận ma pháp, ôm lấy Eagle tựa hồ sắc thái trên người đều mờ đi vài phần. Nhìn thẳng về phía Aboot Lotter đứng ở trong một đống phế tích, vẫn đang đứng thẳng thắt lưng.
"Nhớ kỹ, từ nay về sau, thánh điện Quang Minh, cũng chỉ có Seyfer."
Nói xong, lưỡi hái trong tay phải đột nhiên chém xuống phía dưới. Trong tiếng rống giận kinh hoàng của Aboot Lotter, cuộn sóng lớn màu đen sậm vọt mạnh về phía phụng bệ thần ở xa xa.
Sau khi làm cho cả thành đô Seyfer chấn động nứt toét bắn phá tung tóe, phụng bệ thần vẫn như trước bình yên đứng sửng ở tại chỗ. Chẳng qua bề ngoài thiêng liêng vốn trơn bóng, lại bị phủ kín vô số vết nứt nẻ cùng chỗ hổng.
Gil nhìn thấy phụng bệ thần bị một tầng bạch quang bao vây, dường như có lực lượng nào đó đang chờ đợi, rốt cục cũng cười lạnh một tiếng.
Thần thức đột nhiên cất cao, vọt mạnh về đoàn bạch quang phía trên phụng bệ thần. Mang theo uy hiếp xô đụng hai ba lần, mới nhẹ lướt đi —— nếu lần sau còn dám đối với hắn ra tay, cũng không phải chỉ mỗi một phụng bệ thần thành Seyfer là có thể giải quyết đâu.
Cốt long chậm rãi xoay người, mang theo hắn và Eagle đi ra ngoài.
Các pháp sư áo đen dần dần từ khắp nơi lui về bên người cốt long, ngay sau đó sinh vật vong linh như thủy triều tụ lại một chỗ.
Cuộn sóng màu đen lan tràn khắp Seyfer nhưng chỉ trong thời gian thật ngắn, giống hệt như dòng thuỷ triều rút khỏi mặt biển biến mất không còn thấy gì nữa. Ngay cả mây đen bao phủ ở trên không, cũng không biết từ khi nào đã không còn tung tích.
Ánh mặt trời lại sọi chiếu khắp bầu trời không của Thánh Vực, lúc này tòa thành trì màu trắng biến thành một đống hoang tàn trên bãi đất. Chỉ còn lại mỗi phụng thần cao ngất, im lặng nhìn xuống mặt đất dưới chân.
"Ngươi đã sớm biết thân phận của Eagle, cố tình hả?" Gil đem Eagle mê man đặt ở trên bắp đùi mình, trầm mặt hỏi Kreegans bay lơ lửng phía sau cốt long.
"Đây không phải vì giúp các ngươi sao?" Kreegans nhanh chóng tỏ rõ thiện ý của mình, "Vốn ngươi cũng chỉ cần ở tạo uy tín cho vong tộc với thánh điện Quang Minh và trên đại lục này mà thôi, căn bản không có ý định đuổi thánh điện Quang Minh đi. Bây giờ lại một công đôi việc, thật tốt."
Tuy rằng Kreegans nói thì nói như vậy, nhưng khế ước giữa hắn và Jays cũng chỉ là điều kiện để vong tộc trở về Vantican Lance mà thôi, cũng không có tính hủy diệt thánh điện Quang Minh.
Phải đánh mạnh vào uy vọng của thánh điện Quang Minh, cũng vì nguyên nhân để vong tộc quay về mà thôi. Về phần năm đó bọn họ đối đãi với vong tộc như vậy, trục xuất cả thánh điện Quang Minh, vừa hao phí tinh lực lại mất thời gian cũng không phải là là việc ngày một ngày hai có thể thực hiện được. Căn bản Gil cũng không có ý định nỳ.
Chẳng qua cuối cùng không nghĩ tới thân phận của Eagle lại có thể khiến Aboot Lotter làm ra chuyện như vậy, đây mới chính là việc khiến hắn nổi giận trong lúc đó có ý muốn hủy diệt cả Seyfer luôn.
Kết quả cuối cùng đúng như lời Kreegans nói, một công đôi việc. Nhưng lúc này tâm tình Gil vẫn không thể tốt được bao nhiêu.
"Ngươi đặc biệt từ o Grazia theo tới đây chỉ vì cuối cùng giúp Eagle kí kết khế ước đoạn tuyệt huyết thống?"
"Tuy đã đoạn tuyệt huyết thống với gia tộc, nhưng mặc kệ có nói như thế nào đi nữa thì ta vẫn là chú Eagle đi?" Gil không đáp lời, im lặng theo dõi hắn.
Dừng một chút, rốt cục Kreegans lại nói: "Ta chỉ là muốn.. muốn trả lại cho các cậu một cái nhân tình mà thôi. Nhân tình đã giúp ta chăm sóc chiếu cố Bạch Mộng."
Gil gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bình nguyên mênh mông phía xa xa.
Đợi Eagle tỉnh lại, tìm một nơi những người khác đều tìm không thấy nghỉ ngơi một hồi đi. Thuận tiện cũng dẫn Puffs đi luôn.
.
Thánh điện Quang Minh và vong tộc đánh một trận, bị trọng thương nặng nề. Thánh Vực Seyfer cơ hồ đã bị san thành bình địa.Thế lực Quang Minh trên toàn bộ đại lục đã trở về Seyfer.
Mà hai đại đế quốc bắt đầu từng bước một củng cố lòng tin tín ngưỡng của dân chúng, ngày một nâng cao địa vị của vương quyền ở trong nhân tộc. Thánh điện cũng bị đế quốc hạn chế nghiêm khắc, để bảo đảm chắc chắn bọn hắn sẽ không giống như trước kia, uy vọng luôn cao hơn hai đế quốc.
Cùng lúc đó, công hội nghiệp đoàn tín ngưỡng tử thần ám pháp sư bắt đầu xây dựng trong các thành thị ở Seyfer, cách Thánh Vực một cái bình nguyên, xa xa nhìn nhau.
Vong tộc vốn tách ly khỏi Vantican Lance ngàn năm qua, cùng lúc nghiệp đoàn ám pháp sư được xây dựng, rốt cục cũng quay trở về đại lục.
@2 chương như thế nào tiêu sớm mất thôi :d
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^