Vân Lạc Cửu
Phong
Thiếu nữ đứng cạnh đóa hoa Mân Côi nở rộ, dùng chiết phiến gắn đầy viền tơ lụa phức tạp trong tay che đậy khuôn mặt yêu kiều như hoa, sắc mặt ửng đỏ, "Sớm đã nghe nói hoa viên nhà công tước là phong cảnh hiếm thấy tại Raya, hôm nay có thể tận mắt chứng kiến ..." Nhìn về phía nam tử đối diện hai mắt dường như hàm chứa nhu tình vô hạn, "Bretton đại nhân, hân hạnh nhận được lời mời của ngài, quả thật cực kỳ vinh hạnh."
"Có thể được tiểu thư yêu thích tán thưởng, mới chính là vinh hạnh lớn nhất của ta." Nam tử đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô gái mỉm cười, ngữ khí dịu dàng hòa nhã tựa như như lông vũ phớt qua bên tai người.
Hai gò má ửng đỏ của thiếu nữ phút chốc đỏ rực một màu, nhìn thấy dáng người nam tử thon dài đứng thẳng và khuôn dung anh tuấn trước mặt, theo bản năng dựa sát tới bên người đối phương.
"Bretton đại nhân, ta..."
Người con gái vừa nói được một nửa, đối diện bụi hoa mọc mới quá đầu gối cách đó không xa đột nhiên rung động, không ngừng truyền đến trận tiếng động sàn sạt sàn sạt.
Chú ý tới biểu tình kinh ngạc của cô gái, không đợi nam tử quay đầu lại, trong bụi hoa có một bóng đen đột ngột vọt ra ——
"Rống ——! !"
"A —— a a a! ! !"
Tiếng gầm giận dữ cùng với tràng tiếng thét chói tai thiếu chút nữa đã đục khoét hai cái màng tai của nam tử, đợi đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần thì cô gái đứng bên cạnh đã "bịch" một tiếng, té xỉu trên mặt đất.
Mà thay vào đó bóng đen đứng một bên còn vẫn duy trì tư thế nhảy ra vừa rồi: hai bộ vuốt sắc bén quào tới; mồm há to , đầu lưỡi nỗ lực kéo ra bên ngoài để lộ ra hàm răng nanh sáng bóng thật lớn; mà cái đuôi màu đen óng ánh ở sau người vung qua vung lại.
Thế nhưng thân hình cỡ bốn năm thước phối với động tác như vậy, thoạt nhìn trông có vẻ ngốc ngốc.
"Toffee · Oblut .Barsington!" Olbut tức giận đến mức tát một cái vào cái bụng phình ra ngoài của Hắc Long.
Nhưng chút xíu khí lực này đối với Toffee đã là hình rồng năm thước mà nói, căn bản không xi nhê gì cả. Nghe được giọng điệu của hắn, trái lại Toffee lại càng đắc ý, ngay cả đầu lưỡi màu hồng to to cũng đã vung qua vung lại ở không trung.
"Đêm nay không muốn ăn cơm chiều hả?" Olbut lạnh lùng xuất ra đòn sát thủ.
Đầu lưỡi cùng cái đuôi đang vung dở ngay giữa không trung của Toffee lập tức cứng còng. Long Nhãn hẹp dài rũ xuống cẩn thận liếc mắt nhìn Olbut một cái. Nhìn mặt mày đối phương vẫn xanh loét, bộ dạng này không hề có...chút nào là nói đùa.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng túm móng vuốt lại quy quy củ củ cất kỹ, đầu lưỡi và cái đuôi cũng thu lại. Cố gắng trợn to cặp mắt so với khuôn mặt kia có thể nói trông có chút nhỏ bé, vẻ mặt khờ dại nhìn chằm chằm Olbut.
"Đừng giả bộ đáng yêu với ta!" Olbut một bên răn dạy và quở mắng Toffee, một bên vẫy người hầu đứng ở xa xa, "Lại đây đỡ tiểu thư Laila vào trong phòng đi! Ngươi đứng yên đó không được nhúc nhích!"
Nhìn thấy bọn thị nữ vừa dìu vừa đỡ Laila té xỉu đi xa . Olbut hút thở sâu nhiều lần, lúc này mới xoay người, nhìn thấy Toffee cao y hệt như tòa lầu các không khác chút nào cả.
"Đây đều là lần thứ mấy rồi hả? Bé ngoan đối với khách nhân nhất định phải có lễ phép, nhóc không thể hễ khách nhân tới nhà là dọa người ta ngất rồi nâng về mãi như vậy!"
Toffee thành thật đứng nguyên tại chỗ, hai móng vuốt tội nghiệp khoanh ở trước người. Nghe Olbut mắng mình, mặt rồng ngay lập tức lộ ra vài phần ủy khuất.
Đương nhiên, ở trong mắt Olbut thoạt nhìn thì chính là ủy khuất. Ở trong mắt người khác, phỏng chừng là dữ tợn.
"Làm sao so với ta nhóc còn ủy khuất hả?" Olbut buồn bực nhìn Hắc Long trước mắt, thật sự cảm thấy có chút xót lòng.
Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy chuyện hôn nhân này căn bản không cần quá sốt ruột. Nhưng ông nội và cha của hắn dường như cực kỳ hi vọng hắn có thể sớm một chút có một gia đình riêng của mình. Olbut ở nhà đã một năm, quả thật cũng không có gì. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cũng nghe theo sự an bài của các trưởng bối.
Kết quả lần đầu tiên Olbut ra ngoài để gặp mặt mỗ tiểu thư, bởi vì nhất thời không tìm thấy hắn cho nên Toffee liền phát cáu, thiếu chút nữa đã thiêu hủy cả tòa phủ công tước. Olbut vội vội vàng vàng gấp rút trở về, cũng cấp cứu một nửa phủ đệ còn sót lại.
Lúc ấy Olbut tức giận đến độ muốn đè nhóc xuống mà đánh đòn, kết quả ông nội và cha của hắn cùng các vị trưởng bối trong nhà ngăn không cho!
Đây là rồng đó a! Lúc phủ công tước bị thiêu hủy cũng đã khiến cho cả Raya đã biết, nhà công tước Bretton thật sự có một con rồng a! Nửa phủ công tước thì tính cái gì kia chứ, đốt nguyên phủ vẫn tốt chán!
Olbut quả thực bất đắc dĩ.
Sau này các vị tiểu thư chỉ có thể đến phủ công tước cùng hắn gặp mặt. Lúc sửa chữa phủ công tước thuận tiện mở rộng phần hoa viên, cho dù sau này Toffee lớn lên thành hình rồng trưởng thành sẽ không thể tùy ý tản bộ cũng có chỗ thoải mái nghỉ ngơi. Trái lại đây cũng là nơi hẹn hò cực tốt.
Nhưng đồng thời mới phát sinh vấn đề mới, chỉ cần các tiểu thư bước vào phủ công tước, cuối cùng gần như toàn bộ đều là bị hù đến hôn mê được người nâng về.
Cho dù hiện tại gia tộc Bretton ở Tây Khải thì ngoại trừ Andries sẽ không một ai dám chĩa mũi nhọn vào. Nhưng cứ tiếp tục như vậy nữa thì cũng không có tiểu thư nhà nào dám bước vào phủ công tước.
Vốn kỳ thật Olbut đối với việc này cũng không thèm để ý, cũng chỉ là đi gặp nhóm mấy vị tiểu thư mà thôi cũng không phải thật sự sẽ ngay lập tức muốn lấy các nàng về.
Nhưng tính cho đến hiện tại, Olbut đã bắt đầu hoài nghi không biết kết cục cuối cùng là mình sẽ bị toàn bộ các cô nương Tây Khải xếp vào sổ đen. Sống cô độc suốt quãng đời còn lại đời này quả thực không còn là ảo tưởng xa xôi nữa rồi!
Olbut càng nghĩ càng tức giận, mặt mày cũng càng ngày càng chuyển sang xu hướng tàn bạo. Toffee cân nhắc nửa ngày, cuối cùng biến trở về hình người.
Thân thể thấp lè tè so với một năm trước đã lớn hơn một vòng rồi, nhưng năm nay rồng con bất quá chỉ mới lên ba, toàn thân trong hình hài bé nhỏ trông càng đặc biệt mềm mại non nớt. Hai gò má phúng phính chân tay múp míp, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn ôm ấp vò viên một trận thỏa thích. So với hình rồng ban nãy vừa to lớn, dữ tợn lại hung ác cực kỳ hoàn toàn là hai thái cực hoàn toàn tương phản.
Toffee dán tới ôm lấy đùi Olbut, còn cách cái quần chu môi hôn đối phương một cái rõ kiêu, "Olbut, đừng tức giận ~ "
"Cho dù như vậy cũng không có thể cứu vớt bữa tối của nhóc đâu, Toffee." Ý chí của Olbut sắt đá mười phần không hề xê dịch, "Hôm nay nhóc nhất định phải nói rõ ràng, vì cái gì phải làm như vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Toffee cơ hồ nhăn thành một đoàn, nhìn thấy thái độ Olbut kiên trì, cuối cùng rất bất mãn chu môi, "Không thích các nàng!"
"..." Olbut rất muốn nói, nhóc không cần thích các nàng, ta thích là được rồi. Ta tìm vợ cho mình, nhóc thích làm cái gì?
Nhưng lo lắng nếu nói như vậy Toffee cũng vẫn sẽ không hiểu, thậm chí có khả năng còn tệ hại hơn.
Olbut hít thở ba lượt, sau đó vô cùng kiên nhẫn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hai mắt như hồ lam, giải thích.
"Toffee, cho dù nhóc không thích các nàng thì cũng không thể dọa chết các nàng ấy chứ. Nếu nhóc còn tiếp tục như vậy nữa, sau này khẳng định sẽ không có cô nương nào dám gả cho ta. Vậy sau này ta sẽ trở thành một lão già sống thui thủi một mình, không có ai bên cạnh. Nhóc thật sự hi vọng sau này cuộc sống của ta bi thảm như vậy sao?"
"Gả?" Toffee nỗ lực lý giải ý tứ của Olbut, "Thê tử?"
Olbut: "Được rồi, thê tử. Ta phải cưới một vị tiểu thư ôn nhu lại mỹ lệ làm thê tử, miễn cho sau này lại trở thành một ông lão đáng thương."
Toffee nghe vậy cúi đầu tự hỏi nửa ngày, Olbut cảm thấy nhóc đã có thể hiểu được ý tứ của mình. Cũng đã làm tốt bước chuẩn bị đặt tay lên mái tóc quăn đen mượt của đối phương, vui vẻ khen ngợi hắn hiểu chuyện.
Kết quả Toffee đột nhiên ngẩng đầu, nỗ lực ưỡn bộ ngực nhỏ ra, lớn tiếng tuyên bố, "Olbut, thê tử là ta!"
"..." Olbut tự hỏi nửa ngày, phát hiện nếu đặt những lời này của Toffee theo một logic nhất định thì hình như có chỗ nào không đúng thì phải.
Toffee nhìn Olbut không tán thành ý tưởng của mình, có chút sốt ruột từ dưới cổ móc ra một vật nhỏ màu vàng, "Olbut, thê tử là ta!"
Olbut cúi đầu nhìn vật mà Toffee nhét vào trong lòng bàn tay mình —— một chiếc nhẫn khảm bảo thạch rubi màu vàng. Dường như hiểu được một chút, nhưng cũng không dám chắc ý của đối phương, "Này... là không gian giới chỉ lúc trước ta đưa cho nhóc đi?"
Đối với câu trả lời của Olbut, Toffee cảm thấy hẳn là đối phương chưa nghe hiểu ý của mình. Nhướng mày lên, hết sức nỗ lực bắt đầu hồi tưởng điều gì đó.
Nửa ngày, Toffee đột nhiên rất nghiêm túc đem khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt kéo căng, dùng giọng điệu non nớt nhưng vô cùng nghiêm túc nói :
"Ta đồng ý lời cầu hôn của ngươi."
Nói xong, lập tức cong môi lên, bẹp một phát hôn lên trên đôi môi hù người đối diện sợ đến độ ngây người.
"..."
Olbut trừng mắt đờ người nhìn khuôn mặt múp míp của bé con gần mười lăm phút, đột nhiên đứng thẳng người dậy, dượm nhanh mấy bước xông về chủ phòng. Vừa quanh chạy khắp lầu hai sân phơi tới vừa rống to,
"Mẫu thân! ! Con nói rồi bao nhiêu lần, đừng dẫn Toffee đi xem mấy vở ca kịch tùm bậy tùm bạ kia nữa mà! ! !"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^