Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

[C 244] Thiên hạ đệ nhất ảnh vệ

Lililicat
Phong





Chương 244



           Ngoài cửa có một đám người cũng được xem như là cư dân trong trấn, thế nhưng biểu tình trên mặt mỗi một người đều cực kỳ hung ác, người tới không có ý tốt, thậm chí ở trong mắt Khanh Ngũ thì biểu tình của những người này cũng không thể được coi là bình thường, mà giống như đang phát cuồng.

            Thế nhưng, vào lúc những người này  vào bên trong thì bọn họ cũng vừa vặn thất tung.

            Tiểu Thất không hiểu ra sao, cũng chẳng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, sao chỉ mới đây là mười mấy người này đã không thấy tăm hơi?

            "Là Long thần, tốc độ của hắn vượt xa nhận thức của chúng ta." Khanh Ngũ đáp.

            "Không sai, ta đã chuyển bọn họ tới phía bên kia ngọn núi. Có điều tình huống chỗ ngọn núi đó lại càng quỷ dị hơn." Lãnh Tịnh nói, "Ánh trăng nhìn qua so với lúc bình thường lớn rất nhiều lần, đồng thời là màu màu đỏ, mọi người ở đó đều đang ngủ say, xung quanh bốn phía ẩn hiện một bầu không khí rất kỳ quái."

            "Thôn này quả nhiên không bình thường." Lãnh Tịnh nói, "Có thứ gì muốn phá vỡ sự cân bằng của thế giới. Những thôn dân phát cuồng này, trong óc của bọn họ đều có một đóa hoa."

            "Ngươi làm sao có thể nhìn thấy được?" Tiểu Thất ngạc nhiên nói.

            "Bởi vì ta là Long thần, " Lãnh Tịnh nói, "Ta thậm chí có thể lấy đóa hoa từ trong óc của bọn họ ra mà không khiến bọn họ bị tổn thương bất cứ gì dây thần kinh nào, đây là đóa hoa nọ."

            Chỉ thấy từ trong tay áo hắn cầm ra một cái bao bố, đặt chúng xuống bàn, vật kia dính dớp, đích thị là hình dạng của một đóa hoa năm cánh, thế nhưng cánh hoa lại đang khẽ run rẩy hệt như có sinh mệnh vậy, còn chỗ nhị hoa thật khác người mọc lên một hàng răng nhỏ chằng chịt.

            "Cái này chẳng lẽ chính là tâm ma lan?" Tiểu Thất cảm thấy thứ này rất ghê tởm.

            "Nói không chừng chỉ là một bộ phận của Tâm Ma Lan mà thôi." Lãnh Tịnh dùng ngón tay chà ra một ít hỏa diễm, đem đóa hoa kỳ quái đốt trụi.

            Trên đường phố bên ngoài, vào lúc này hàng đèn lồng đột nhiên phát sáng, lóe ra hồng quang rực rỡ.

            Ánh mắt của mấy người chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy đường phố lúc này trông hơi có vẻ muôn màu muôn vẻ.

            "Sự tồn tại của đám rác rưởi mấy người thực sự là quá mất hứng! Rõ ràng đêm nay ta có thể nở hoa rồi." Có hợp thanh kỳ quái từ bên ngoài đường cái truyền đến, giống như là cả đống người đang đồng thời cùng cất giọng nói.

            Lãnh Tịnh dẫn đầu đi xuống lầu, Tiểu Thất cõng Khanh Ngũ đuổi sát đằng sau.

            Khi bọn hắn đi tới đại sảnh tửu lâu dưới lầu một, chỉ thấy tiểu nhị và lão bản trong điếm đều đang ở đây, bọn họ vẫn đang duy trì tư thái làm việc lúc ban ngày, nhưng trong miệng bọn hắn đồng thanh giống như đang phát ra lời nói vậy, xem ra thanh âm vừa rồi có lẽ là từ trong miệng vô số thôn dân sống ở nơi này phát ra cũng đủ để nói rõ có một kẻ đã khống chế tư duy của bọn họ.

            Thậm chí có thể là ở trong cái trấn này trong đầu mỗi người đều bị cấy cái bông hoa năm cánh cổ quái này.

            "Vậy ngươi thì... có bản lĩnh gì chứ, nếu thật sự có bản lĩnh hãy bước ra để ta xem thử!" Lãnh Tịnh nói.

            "Ngươi gấp cái gì? Không biết là con cá chạch tạp chủng từ đâu tới! Ngươi thực sự cho rằng, các ngươi có thể đối phó với ta chắc? Vì ngày này mà ta chờ nhiều năm như vậy." Cả đám người đồng thời nói.

            "Hôm nay là ngày mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, trời tối đen nhất cũng chính là thời khắc hấp dẫn nhất để sơn quái ngu xuẩn dục động. Nhưng dựa theo lẽ thường, mỗi khi sơn quái xuất hiện sẽ bị sơn thần Úc Sơn tiếp nhận hấp thu, thời gian gần đây đã không còn sơn quái có khả năng độc lập thức tỉnh.

            Thế nhưng, cũng không phải là không có trường hợp đặc biệt, tỷ như có sơn quái thiên phú dị bẩm, có thể nhân lúc thời không phá vỡ thoát khỏi tầm nhắm của Úc Sơn."

            Lãnh Tịnh giải thích cho Khanh Ngũ.

            Mặc dù Tiểu Thất nghe không hiểu thế nhưng Khanh Ngũ từ lâu đã để ý cũng từng nghe Lãnh Tịnh đề cập tới việc của mấy vị thần hỗn độn cho nên đối với mấy chuyện này rất dễ hiểu.

            "Ý của ngươi là ở chỗ này của chúng ta, Tâm Ma Lan có thể thoát khỏi tầm mắt của sơn thần?"

            "Ừ, đại khái cũng bởi vì sự tồn tại của ngươi, một phần là do sự tồn tại của bản thân ngươi không thôi đã đánh vỡ quy tắc thường nhật, vì thế quấy nhiễu sự dọ thám của Úc Sơn, che giấu được khí tức kẻ này. Có điều nói cách khác, vốn dĩ người này nên do ngươi tới thu thập." Lãnh Tịnh nói, "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bất luận thứ gì trong thế giới đều tồn tại theo quy tắc này. Sự tồn tại của thần cũng là vì trấn áp cái đám đông tây dám can đảm phá hư quy tắc vũ trụ."

            "Bản thể tên kia rốt cuộc ở nơi nào? !" Tiểu Thất cực quan tâm tới vấn đề này.

            Lúc này, khuôn mặt của những thôn dân kia đột nhiên như đèn sáp bắt đầu tan chảy biến thành hình năm cánh hoa.

            Không biết thân cây mây từ đâu tới từ bốn phương tám vọt thẳng tới chỗ bọn họ.

            Cây mây tựa hồ có chứa thuộc tính ăn mòn cực mạnh, phàm là chỗ mà chúng nó đi qua đều nhanh chóng bị ăn mòn biến thành đống đen, thế nhưng đám cây mây này ... cách bọn họ không đến ba thước thì ngừng lại, tựa hồ bị thứ gì cản trở không có cách nào tới gần.

            "Chẳng lẽ đây là kết giới trong truyền thuyết?" Khanh Ngũ hỏi.

            "Không sai, kết giới của ta không chê vào đâu được." Lãnh Tịnh nói, "Đi theo ta."

            Theo sát bước chân của hắn, quả nhiên những nơi hắn đi nơi, cây mây đều sẽ tự động tránh ra, Khanh Ngũ và Tiểu Thất vội vàng đuổi theo cước bộ của hắn đi tới đường cái, chỉ thấy cái trấn này đã hoàn toàn bị hàng mây bao trùm.

            "Tâm Ma Lan rốt cuộc ở nơi nào! Để ta một đuốc đốt cháy quái vật kia!" Tiểu Thất căm giận nói.

            "Ở đây." Lãnh Tịnh ngón tay chỉ lên bầu trời.

            Tiểu Thất và Khanh Ngũ đồng thời nhìn lên, sau đó sợ ngây người, bởi vì ánh trăng treo ở màn trời dĩ nhiên cũng bị thân mây quấn lấy, ánh trăng trên cao nở ra một đóa hoa thật xinh đẹp, thậm chí đủ để che phủ nửa màn trời.

            "Trời ạ!" Tiểu Thất kinh hô.

            "Sơn quái có thể xoay không gian, thậm chí có thể chế tạo ra bất kỳ loại ảo giác nào. Thử nhìn cái đầu của nó đi, chỉ cần một ngụm đã nuốt chửng tất cả sinh linh trong núi này, sau đó phá kén thoát ra. Nếu vào một ngày chuyện đó phát sinh, thế giới này cũng sẽ chấm dứt.
Khanh Ngũ, nói không chừng cũng chính bởi vì số mệnh ngày diệt vong mà ngươi đã ra đời—— bất luận thời đại nào một khi tới giới hạn, luôn luôn sẽ xuất hiện chuyện hoặc vật siêu việt vượt qua lẽ thường." Lãnh Tịnh nói.

            "Ý của ngươi là, tất cả những điều mà ta khổ tâm giữ gìn theo đuổi, trong thế gian này kỳ thực từ lâu đã tới điểm cuối? Mọi thứ tất cả chỉ bởi vì quái vật tên là Tâm Ma Lan này? Toàn bộ mọi thứ. Cũng không bằng một kích của con quái vật này? !" Khanh Ngũ mở to hai mắt nói.

            "Rất đáng tiếc là ta phải nói cho ngươi biết, sơn quái chính là như thế. Bọn họ có thể dễ dàng hủy diệt một thời đại, ta đã gặp rất nhiều chuyện tương tự như thế, tỷ như ta đã từng kể cho ngươi biên giới của sự hủy diệt, do quái vật tâm địa vào thời đại hoàng đế thống trị.
Quái vật tâm địa, và người này tương đương." Lãnh Tịnh nói, "Giống như ngươi, cái tên kia cũng là ngoại lệ vì hủy diệt thời đại mà sinh ra, thế nhưng, dù ngươi có thừa nhận hay không thì vị trí của ngươi trong thời đại này đều đã được định trước, cũng như chỉ là một bông hoa Tâm Ma Lan thoạt nhìn rất bình thường mà sự tồn tại có tính hủy diệt. Vì sao ngươi có thể hấp dẫn ta đến đây, đây cũng là một lý do.

            Khanh Ngũ, ngươi không cảm thấy sự tồn tại của ngươi đã cũng đủ phá vỡ tất cả mọi lẽ thường trong trời đất hay sao, hiện tại chính là thời gian ngươi 'trả nợ' rồi."

            "Đùa gì thế! Ngươi ở đây ăn nói bậy bạ cái gì! Ngũ thiếu, hắn rõ ràng rất vất vả mới có thể an ổn sinh hoạt! Thế giới này làm sao có thể nói hủy diệt là hủy diệt! Ngươi căn bản là đang nói láo!"

            "Tiểu Thất, ngươi không cần kích động, ta cũng có cảm giác ấy —— vì sao ta thấy tên Tâm Ma Lan này thì nhịp tim sẽ đập mạnh không rõ, hiện tại ta đã hiểu được. Các loại mọi thứ trong cuộc sống lúc trước của ta cũng đều là nhân quả giữa ta và Tâm Ma Lan, ta có thể đi tới nơi này, trải qua cuộc sống sinh hoạt bề bộn như vậy chính là bởi vì —— thế giới này đã sắp sửa bị hủy diệt, mệnh ta đã được định sẵn từ lâu!" Khanh Ngũ nói, "Thế nhưng, ta phải làm sao mới có thể tiêu trừ đây tất thảy mọi ngọn nguồn của mối họa này?"

            "Thế giới hủy diệt từ trong biển hỗn độn cũng giống như ngẫu nhiên đổ một chén nước bình thường mà thôi, nếu như muốn chế trụ sự hủy diệt mà nói thì cũng chỉ có nghịch lại quy tắc tầng cao hơn, ngươi có giác ngộ với việc hi sinh này chứ? Chỉ có Tiêu Bội Ngọc đã từng làm như vậy, nhưng đại giới phải trả của hắn cũng rất lớn!" Lãnh Tịnh nói.

            "Vô luận phải trả giá bằng thứ gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ làm tất cả, ta biết ngươi là Long thần vạn năng, là thần linh ngự trị bên trên, vì vậy sau khi ta làm ra quyết định như vậy, ta mong ngươi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ta, đó chính là hãy làm cho Tiểu Thất quên ta đi."

            Khanh Ngũ nói.

            "Điều đó không có khả năng! Ta tuyệt đối sẽ không quên ngươi! Tuyệt đối sẽ không! Vô luận ngươi muốn chết, hay muốn sống, ta quyết sẽ theo ngươi! Tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi!" Tiểu Thất quát.

            "Ta nhất định sẽ lập khế ước." Biểu tình của Lãnh Tịnh trở nên lạnh lẽo không gì sánh được, "Nếu hai người các ngươi đã có đầy đủ giác ngộ nghịch phản lại sự hủy diệt của thế giới, vậy hãy đánh đổi một cái giá!"

            Quần sáng rực rỡ phủ quanh ba người, mà hàng vạn hàng nghìn tầng lôi điện trong thời khắc đó bao phủ bên trên ngọn núi!

            Long thần phát động năng lực hỗn độn!

            Ngày nào đó, cho dù là người cách ngàn dặm bên ngoài đều nhìn thấy rõ tràng lôi điện khủng bố.

            Mà Khanh Ngũ công tử, kèm theo truyền thuyết của hắn,

            Biến mất.

            Không một ai biết Khanh Ngũ công tử và Tiểu Thất đã đi nơi nào.

            Có người nói bọn họ đã chết, có người nói bọn họ thoái ẩn võ lâm, tới nơi thế ngoại đào nguyên.

            Thế nhưng không một ai biết, vì thế giới này Khanh Ngũ công tử và Tiểu Thất đã không tiếc  hi sinh bản thân mình.

          

  ——————————————————————

           
 "Ngươi luôn làm mọi chuyện trở nên rắc rối, vốn dĩ công việc tài vụ của chúng ta đã rất phức tạp rồi, cái hàng Đại meo meo này dĩ nhiên vì muốn thử nghiệm thức ăn của vũ trụ đã cong mông chạy tới tinh hệ khác rồi, đống sổ sách công ty của chúng ta toàn bộ đều ở trong tay hắn!" Tiêu Kỳ một bên làm bản kiểm kê tổng kết cuối tháng kiểm kê một bên nôn nóng nói.

            "Thế nhưng theo ta được biết, Đại meo meo mỗi lần ở đây cũng không phải đều chăm chỉ làm việc, tâm tình tốt thì nó mới mang đến tiền lời cho chúng ta, phần lớn thời gian ở đây nó điều lăn ra mà ngủ. Vì thế ta thấy các ngươi tự mình xử lý sổ sách kế toán thật là tốt, lười biếng là vô dụng." Chim ú ở vừa gặm cây kem vừa nói. Chỉ nói là hay, giống như bản thân hắn làm siêng lắm vậy.

            "Ta tuyển thêm một kế toán rất có năng lực về rồi này. Đây là khế ước do hắn và ta định ra. " Lãnh Tịnh nói


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^