Phong
☆ Chương 246
"Ngươi
sắp có một vụ làm ăn à?" Lãnh Tịnh có chút kinh ngạc hỏi.
"Nói
chung, chính là một dự án mang tính quyết định để công ty chúng ta tiến thêm một
bước mở rộng trọng yếu, có điều dù ta có bản lãnh thế nào đi chăng nữa thì đối
phương cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, vì thế lúc này phải nhờ vào lực lượng của
các vị." Khanh Ngũ mười ngón giao nhau nói.
"Lẽ
nào ngươi muốn gian lận? !" Chim ú dò hỏi.
"Không gian không phải thương nhân, cách làm của ngươi quả thực không có gì đáng
trách, thế nhưng ngươi cũng quá càn rỡ, cư nhiên dám sai sử mấy đại thần hỗn độn
hỗn độn làm tay sai cho ngươi!" Tiêu Kỳ nói.
"Ta
đương nhiên đã suy tính đầy đủ về thân phận tôn quý của chư vị, vì thế trong phạm
vi khả năng của ta sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của các vị." Khanh Ngũ
lúc này cười rộ lên so, bụng dạ đen tối của hắn so với Tiêu Kỳ chỉ có hơn chứ
không kém.
"Ta muốn
một buổi bữa tiệc lẩu đứng xa hoa nhất." Chim ú là vị thần hỗn độn đề xuất
yêu cầu đầu tiên.
". . .
Ta không có yêu cầu gì đặc biệt, ta luôn là người đề cao thành quả tự mình làm
ra." Lãnh Tịnh nói, "Có điều ta muốn có cái con lừa kiểu dáng hiện đại
mới ra."
Con rồng tơ
này cứ nói thẳng là muốn sở hữu một chiếc xe xa hoa đi. . . Những người khác =
=
"Ta muốn
trở thành đại cổ đông thứ hai của công ty này." Xem ra yêu cầu của Tiêu Kỳ
là bình thường nhất.
Về phần Ảnh
công tử, sớm đã bị thu mua.
Cứ như vậy,
mấy vị thần hỗn độn đã trở thành Phó tổng tài của công ty Khanh Ngũ. Địa
vị tôn quý của thần hỗn độn gì chứ, ở chỗ này của ta địa vị còn không bằng một
bữa ăn tiệc đứng nữa.
Đợi những
... vị thần hỗn độn này rời đi, Khanh Ngũ thở phào một hơi, hắn vốn tưởng cũng
đám người kia sẽ rất khó đối phó, còn chuẩn bị phát huy khả năng thuyết phục với
mấy vị thần hỗn độn này, không nghĩ tới chỉ nhẹ nhàng như vậy đã đẩy đi được rồi.
Lại nói tiếp,
lần này đối tượng hắn cần hợp tác làm ăn chính là một thế gia tài phiệt thực lực
hùng hậu nhưng vô cùng khiêm tốn. Nếu ký kết hợp đồng hợp tác với tài phiệt nhà
này, như vậy đối với tương lai phát triển của tập đoàn tài chính hỗn độn thật sự
khó có thể lường.
Thế nhưng gia tộc này
cực kỳ rất khó, có người kể đã vô số thương nhân chùn bước, hiện tại quyền kiểm
soát của tập đoàn tài chính đều nắm trong tay vị gia chủ năm nay mới mười bảy
tuổi, Khanh Ngũ không biết kiểu thiếu niên đang vào giai đoạn phản nghịch này rốt
cuộc có hiểu chút xíu gì về lĩnh vực kinh doanh này hay không, hơn nữa bởi vì gia
tộc bảo hộ cực kỳ nghiêm mật với hắn, thậm chí không thể nào điều tra dù chút
xíu sở thích của vị này.
Vì vậy cũng
chỉ có thể mượn lực lượng hỗn độn của thần mà thôi. Chỉ cần phối hợp hợp lý với
năng lực của thần hỗn độn, tập đoàn tài chính hỗn độn nhất định sẽ trở nên vô địch!
Khanh Ngũ
tính toán như vậy. Thế nhưng, dù sao Khanh Ngũ cũng còn quá trẻ, hắn không hiểu
biết hết sự đáng sợ tiềm ẩn trong lực lượng của thần hỗn độn, thậm chí vượt qua
thời gian và không gian, đối với bọn hắn mà nói, thử nghiệm sinh hoạt trong thế
giới này vốn chỉ là một trò chơi mà thôi. Nếu như bọn họ thật sự có dã tâm chiếm
đoạt thế giới, như vậy chưa tới một giây đồng hồ là đã có thể làm xong rồi.
Rõ ràng, hiện
tại đám thần hỗn độn đều đang hưởng thụ cảm giác trong khoảng thời gian làm tổng
tài khó có được. Khanh Ngũ mua đứt tòa biệt thự cho bọn họ, đám nhà quê rốt cục
cũng không cần ở lại trong văn phòng.
Khu nhà cao
cấp phải có hoa viên rộng rãi và bể bơi loại nhỏ, nằm ở khu bể bơi là có thể
quan sát toàn bộ phong cảnh trong thành phố. Thoạt nhìn thực sự rất xa hoa, nhưng
quan trọng nhất chính là, thần hỗn độn mỗi người đều có một khu nhà riêng,
không cần nhét chung một chỗ a!
Vì vậy,
Lãnh Tịnh khi tiến vào khu nhà của mình thì đã bắt đầu liên tục chụp hình tự sướng
sau đó đăng lên weibo khoe khoang, tất cả bạn tốt của hắn đều cho rằng hắn chẳng
qua là đang khoác lác.
Mà Chim ú chỉ
yên lặng mở tủ lạnh, tìm tòi xem ngôi nhà này có cái gì ăn được.
Tiêu Kỳ nằm
ở trên giường lớn rộng mở, đột nhiên mất ngủ. Ở trong sự vụ đã lâu hỗn độn, đột
nhiên dời đến khu nhà cấp cao xa hoa như thế này, dĩ nhiên không thể quen.
Nói chung,
đối với mấy vị thần hỗn độn mà nói, đây là một đêm không ngủ.
Tiêu Kỳ không
chịu nổi tịch mịch rốt cục nhịn không được tới từng nhà triệu tập đám nhà quê hỗn
độn, nói: "Chúng ta đi ra ngoài hóng gió một chút đi, hiếm khi có điều kiện
tốt, tổng tài bá đạo chân chính đều là đêm không về."
"Ngươi
muốn đi đâu a? Buổi tối ta còn chuẩn bị mua chút đồd ăn khuya để xem ti
vi." Chim ú không có hứng thú gì với cái chủ ý này.
"Tới
quán bar!" Lãnh Tịnh vuốt cằm, "Ta cũng muốn uống mấy loại rượu nổi
danh trong truyền thuyết."
Vì vậy đám
nhà quê nửa đêm gõ cửa phòng Khanh Ngũ trên lầu —— sai lầm lớn nhất đời này của
Khanh Ngũ phỏng chừng là sắp xếp chỗ ở của
mình gần sát bên cạnh những người này.
Khanh Ngũ đang
tắm còn chưa kịp từ trong bồn tắm đứng lên, đã bị đám thần hỗn độn đột nhiên
xông vào vây xem! ( thông thường hệ thống bảo vệ căn bản ngăn không được những quái
vật ... có thể điều khiển thời gian thậm chí xuyên việt này.
"Các
ngươi muốn gì? !" Khanh Ngũ rốt cục cũng để lộ ra biểu tình thất kinh.
"Chúng
ta chuẩn bị đi ra ngoài hóng gió một chút, không mang theo ngươi đi cùng thì
không phải phép." Lãnh Tịnh từ lúc mở cửa phòng tắm đưa đầu ra nói.
"Ta,
ta thế nhưng đang tắm! Hơn nữa ta không định đi ra ngoài vào lúc khuya thế này!"
Khanh Ngũ quẫn bách ở trong nước che bộ vị quan trọng của mình nói.
"Không
quan hệ, ta có thể đọng ngừng thời gian lại để cho ngươi có thời gian chuẩn bị."
Chim ú nói giúp vào, "Trên thực tế hiện tại thời gian đã đọng lại."
Hắn nói
không sai, vừa rồi Khanh Ngũ không cẩn thận làm rớt cục xà phòng, hiện tại nó vẫn
đứng yên ở giữa không trung.
Trong lúc
vô tình Chim ú đã cứu lấy đoạn xà phòng ấy—— đó chính là hiến thời gian dừng lại.
"Được
rồi!" Khanh Ngũ biết mình không thể phản kháng những vị ... thần này, chỉ
có tận lực thuận theo bọn họ.
Vì vậy đám thần
hỗn độn ra trong phòng khách chờ Khanh Ngũ thật vất vả từ trong phòng tắm bò ra
ngoài, sau đó ăn mặc chỉnh tề. Tuy sắc mặt Khanh Ngũ âm trầm, hắn một chút cũng
không muốn đêm trước ngày ký hợp đồng lại đi ra ngoài theo bọn người kia lêu lổng,
thương trường như chiến trường, hắn vốn tính chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, suy
tư chi tiết đối sách.
Ai biết, hắn
vừa mới lăn bánh xe đi tới trong phòng khách, Lãnh Tịnh đột nhiên đã đem hắn bế
lên.
"Các
ngươi làm gì? !" Khanh Ngũ bị hắn ôm nhả xuống sân thượng ở bên ngoài hoa
viên bất chợt kinh hô.
"Đi
thang máy xuống phía dưới thật phí thời gian." Lãnh Tịnh vừa dứt lời, một
đám người từ sân thượng nhảy xuống.
Trong nháy
mắt, Khanh Ngũ hối hậnđã chiêu mộ đám người kia.
Lúc ngồi ở
trong xe mui trần của Ảnh công tử đón gió, Khanh Ngũ rốt cục nhịn không được hỏi
thăm tài xế Ảnh công tử: "Các ngươi rốt cuộc muốn đi đâu chơi vậy?"
"Quán
bar." Lãnh Tịnh có chút mong đợi nói.
"Theo
ta được biết, ở thành phố này đám phú hào đều thích ghé qua quán bar Lam Nguyệt,
nghe nói là quán bar nằm tong mặt nước." Khanh Ngũ thở dài nói.
"Ồ? Hóa
ra các ngươi muốn đi quán bar a, ta còn tưởng rằng các ngươi muốn đi ăn lẩu."
Ảnh công tử nhàn nhạt nói.
"Quán
bar Lam Nguyệt ở đâu?" Lãnh Tịnh hỏi.
"Ở
ngay lầu dưới chúng ta." Khanh Ngũ = =
"Ngươi
vì sao không nói sớm? Ta đều chạy cách mười mấy dặm rồi." Ảnh công tử nói.
"Các
ngươi cũng chưa từng nói muốn đi quán bar. . ." Khanh Ngũ ghét bỏ nhìn đám
nhà quê này.
Cả đám một
lần nữa về tới dưới lầu building, dưới sự hướng dẫn của Khanh Ngũ, quả nhiên
tìm được thang máy dẫn tới quầy rượu náo nhiệt.
Thế nhưng, trong
nháy mắt khi cánh cửa thang máy mở ra, Khanh Ngũ lại chấn kinh rồi, bởi vì người từ trong thang máy đi ra lại chính là Tiểu thất!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^