Phong
Chương 55 Trở về đi, đệ đệ của ta
Những người học ở lớp huấn luyện này đều là những hạt giống có tiền đồ khắp châu Á do công ty giải trí Tây Môn chọn lựa, trường học đã xuất xưởng không biết bao nhiêu thiên vương siêu sao, bởi vậy các học viên giống như liều mạng lao đầu vào khóa huấn luyện, mà ngay cả Tiếu Minh thoạt nhìn cà lơ phất phơ một khi tới giờ huấn luyện cũng tuyệt đối nghiêm túc.
Các học viên trong đợt huấn luyện thậm chí còn tiến hành thôi miên tinh thần, mỗi ngày đều chuyên tâm dùi mài, nội dung khóa học dường như có sức cuốn hút tựa như lớp học dành cho những người bán hàng đa cấp, đơn giản là nếu bạn không chuyên tâm huấn luyện sẽ không có tiền đồ.
Một khi trở nên nổi bật tương lai tuyệt đối huy hoàng, khiến cho các học viên cực kỳ nhiệt huyết, giống như ngày hôm sau bọn họ có thể trở thành siêu cấp minh tinh danh tiếng chấn động Á Châu.
Kẻ duy nhất có thái độ học tập không tốt chính là Âm Heo. Hàng này mỗi ngày ngồi xe lăn trốn lớp vũ đạo cùng với tiết hình thể mệt nhoài người, không những thế còn ngang nhiên hưởng thụ cảm giác xun xoe của người khác. Có điều, muốn hưởng thụ sự ân cần từ người khác cũng phải trả một cái giá thiệt lớn. Đổi lại, Đức Âm bắt đầu lục tục thu gom đủ các loại phong thư bày tỏ, nam nữ đều có, thậm chí có mấy vị sau giờ tan học mạnh mẽ chặn đường hắn sau buồng vệ sinh, muốn cưỡng ép hắn khẩu khẩu.
Vì thế, Âm Heo đại phát thần uy, đem nhóm đăng đồ chỉnh lý một phen.
Mấy kẻ đăng đồ tử trả thù đem chuyện hắn đánh người méc cho giảng viên, thậm chí còn muốn bán tin tức cho đội chó săn, nhưng bị Tập đoàn tài chính Tây Môn dùng thế lực chặn xuống, cũng đuổi cổ cả bọn ra khỏi trường học —— Âm Heo chính là tài sản quan trọng của công ty giải trí Tây Môn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn có giá trị cỡ nào, sao có thể dễ dàng để bọn người kia truyền ra tin tức xấu?
Có điều đặc quyền ngồi xe lăn của Đức Âm cũng bị giảng viên hủy bỏ, nếu hắn có thể vui vẻ đánh người , tự nhiên cũng có thể lên lớp bình thường.
Nhìn Âm Heo lên lớp là loại hưởng thụ lớn lao và hấp dẫn cỡ nào kia chứ, mỗi lần Đức Âm ca hát, ngay cả học sinh cùng lão sư lớp khác đều sẽ đổ xô tới đây, lẳng lặng mà lắng nghe ma âm.
Trong lúc Âm Heo mặc bộ đồng phục vũ đạo, áo màu trắng quần thắt nịt bắt đầu luyện nhảy, người nào mà sức chống cự yếu ớt liền trực tiếp phun máu mũi —— Quần áo thật sự rất bó sát người .
Điều đáng mừng chính là, mấy ngày nay Âm Heo dựa vào ngộ tính siêu phàm, học được múa ba-lê. Múa ba lê cũng như luyện võ, đều là dựa vào là ngộ tính, huống chi công phu Âm Heo vốn đã tốt, yêu cầu cao độ của môn ba lê đối với hắn mà nói cũng không thành vấn đề, tất nhiên khi Âm Heo luyện ba lê vô số người cũng sẽ phun máu mũi.
Ca hát khiêu vũ đều không có vấn đề gì, Âm Heo nhanh chóng vào lớp biểu diễn, học một khóa biểu diễn điện ảnh và truyền hình.
Tuy mỗ heo là trạch nam sở hữu một cái mặt than, nhiều năm trải qua quá trình tẩm dâm dưới sự dạy bảo của huynh trưởng, vài biểu tình ngược lại còn làm tương đối đúng chỗ. Vô luận là cổ trang, Âu phương hay hiện đại, tùy tiện đổi trang phục là Âm Heo đều có thể biểu hiện đủ loại phong vị bất đồng. Các bạn cùng lớp, khác lớp đều tụ lại đây nâng điện thoại điên cuồng chụp hình Âm Heo, không cần hiệu ứng phông nền gì chỉ tùy tiện chọn một cái góc độ đều siêu cấp perfect.
Chỉ trong vòng bảy ngày, Đức Âm liền hoàn thành tất cả các hạng mục huấn luyện, nhạc khí diễn tấu, biểu diễn, thanh nhạc, hình thể thành tích đều là A+, cùng lúc đó công ty giải trí Tây Môn cũng khua chiêng đánh trống rùm beng chuẩn bị làm công tác tuyên truyền chuẩn bị để Âm Heo ra mắt.
Nhưng lúc này xuất hiện chuyện phiền toái, dựa theo lưu trình hợp pháp, có vài hiệp nghị bắt buộc phải do chính tay Long Sách ký kết, Âm Heo tuy có thể thay mặt Long Sách ký có điều nó vi phạm điều lệ pháp luật.
La Minh Duệ đến tìm Âm Heo mấy lần, hy vọng có thể tìm được Long Sách. Nào biết, Long Sách tựa hồ như bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Đức Âm lấy lý do huynh trưởng đang tiến hành cuộc du ngoạn toàn cầu cắt cứ cho qua, trong đầu thì cân nhắc khi nào tìm một cơ hội phá ra cái khe thời không, kéo huynh trưởng qua đây. Mà nói cho cùng lâu rồi không gặp huynh trưởng, đêm khuya tĩnh mịch, Âm Heo quả thật vô cùng nhớ người.
Hôm nay là ngày nghỉ, Âm Heo vùi mình ở trong ký túc xá chán đến chết hết xem tv rồi chuyển sang nghịch di động, chờ trời tối sẽ đi đón huynh trưởng.
Lúc này cửa ký túc xá bị Tiếu Minh mở ra, Tiếu Minh mặt mày âm trầm đi tới, cả người nồng nặc mùi rượu.
"Tiếu Minh, quy tắc đã quy định rõ trong thời gian huấn luyện cấm uống rượu." Đức Âm ở trên giường nhìn hắn một cái.
"Vứt mẹ cái đám quy tắc đó đi!" Tiếu Minh ném áo khoác lên trên giường mình, sau đó đi đến bên giường Đức Âm, trên cao nhìn xuống.
"Mộ Dung Đức Âm, từng này tuổi đầu cho tới bây giờ tôi chưa từng đặc biệt muốn một cái gì." Tiếu Minh gắt gao theo dõi hắn, "Dựa vào cái gì, anh dám chen chân cùng tôi một cái ký túc xá?" Hắn vươn tay, một phen kéo lấy vạt áo của Đức Âm.
"Cậu muốn làm cái gì?" Đức Âm hỏi.
"Tôi nghĩ muốn anh! Tôi yêu anh! Ngu ngốc! Tôi chỉ tưởng muốn anh!" Tiếu Minh gầm nhẹ.
"Cậu điên rồi sao? Tôi chính là đàn ông." Đức Âm ác ma nở nụ cười .
"Cút mẹ cái đàn ông đi! Tôi chính là thích anh!" Trong ánh mắt Tiếu Minh chảy ra nước mắt, "Anh phải chịu trách nhiệm!"
"Cậu lại không mang thai, tôi phải chịu cái trách nhiệm gì?" Đức Âm ánh mắt trở nên thâm thúy, "Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, cậu căn bản không hiểu tình yêu là cái gì, xin lỗi tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu, bởi vì ta đã có người mình thích."
"A a a..." Tiếu Minh nghe vậy liền khóc rống lên, chẳng qua chỉ ở cùng hắn ở bảy ngày ngắn ngủn đã khiến cho quả tim cứng rắn mười mấy năm không dịch chuyển của hắn như vỡ đê ngàn dặm. Bản thân mình trước kia căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, chẳng qua chỉ có bảy ngày mà thôi nhưng mà hắn có cảm giác như cả đời này đều không thể rời khỏi người kia !
"Tôi có thể nuôi anh cả đời... Tôi yêu anh... Không tiếc phải trả bất cứ cái giá nào..." Tiếu Minh vô lực tựa vào trong ngực Đức Âm khóc rống.
"Đây không phải là yêu, cậu là bị tâm ma mê hoặc sinh ra chấp niệm vô hạn, Tiếu Minh, con đường nhân sinh của cậu còn rất dài, tôi không muốn hủy hoại cậu." Đức Âm vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, "Có người đã định trước vĩnh viễn sẽ bị tôi trói buộc, người kia mới là chân chính là người mà tôi yêu."
Một cô gái kinh ngạc khiếp sợ đứng ở cánh cửa không đóng nhìn một màn này, hộp socola từ trong tay rơi xuống, ngã trên mặt đất.
Cô nhìn thấy, một người đàn ông nằm trên người Mộ Dung Đức Âm! Mộ Dung Đức Âm là đồng tính luyến ái! !
Không thể kìm nén nỗi ức chế cùng nỗi tuyệt vọng mất mát, ghen tị khiến cho cô nữ sinh nổi điên hét ầm lên.
Lại nói, vào ký túc xá không đóng cửa không phải là thói quen tốt đâu hen.
Sự việc rất nhanh không có cách nào khống chế. Tin đồn Mộ Dung Đức Âm với Tiếu Minh đồng tính luyến ái bay khắp trường học, mọi người nghị luận sôi nổi, Tiếu Minh sau khi tỉnh rượu liền chuyển khỏi ký túc xá, một mình chuyển ra ngoài, mấy bạn nam sinh mê luyến Mộ Dung Đức Âm phát hiện ra hắn, hung hăng đánh hắn một trận nhừ tử.
Tiếu Minh bị đánh thực thảm, hắn ngã vào trong phòng rửa tay, máu chảy đầy đất, nhưng hắn cũng không muốn đi trị liệu. Hắn biết mình đã gây ra sai lầm gì, dù sao hắn cái gì cũng không có , không có người nhà, không có bạn bè, chỉ là con cờ một con cờ của công ty giải trí, cứ chết như vậy cũng không ảnh hưởng gì.
Đêm rất sâu .
Không một ai biết hắn ở nơi nào.
Tiếu Minh cảm thấy miệng vết thương đau đến chết lặng , mấy tên nam sinh kia hung hăng đá hạ thể của hắn, đem đầu của hắn dí vào trong bồn cầu mà đập, dùng gậy bóng chày bổ vào người hắn, nơi đó của hắn bởi vì bị thương quá nặng không thể khống chế, nước tiểu cũng biến thành màu đỏ.
Lần này mình thật sự là bị trừng phạt đúng tội.
Biết rất rõ tình yêu yêu đó là cấm kỵ không thể nói ra miệng.
Thế mà hắn vẫn nói. Nhưng hắn không hối hận.
"Tiếu Minh, cậu thật sự rất thảm ." Thanh âm quen thuộc cùng với tiếng chuyển bánh của xe lăn xuất hiện ở chỗ cửa phòng rửa tay.
Tiếu Minh giãy dụa khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm ngồi trên xe lăn.
"Hừ hừ." Tiếu Minh tự giễu cười cười, "Anh không phải đã không cần ngồi xe lăn sao?"
"Nhờ phúc của cậu, vì tìm cậu, thương thế tái phát , hiện tại không thể không dùng xe lăn." Mộ Dung Đức Âm đem xe lăn đẩy đến trước mặt hắn, vươn một bàn tay ra với hắn, "Có thể đứng dậy chứ?"
Tiếu Minh cố gắng muốn chống đỡ khởi thân thể, có điều vẫn là không được.
Âm Heo đành phải từ trên xe đi xuống.
"Anh... ? !" Tiếu Minh kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Tôi lừa gạt cậu, biết cậu bị người đánh. Xe lăn là chuẩn bị cho cậu." Âm Heo vụng về nói đùa nhưng chẳng có chút buồn cười nào.
Tiếu Minh quả thật muốn hộc máu.
Hắn thật sự hộc máu , bởi vì phế bộ đã bị thương nghiêm trọng.
"Tôi dẫn cậu đi trị liệu, yên tâm, tôi sẽ báo thù cho cậu." Âm Heo đem hắn kéo lên xe lăn.
"Tôi yêu anh..." Tiếu Minh miệng đầy máu thấp giọng than thở .
"Tôi không yêu cậu." Đức Âm tàn khốc cười cười, "Tôi là ma, không có cảm tình, yêu tôi chỉ có con đường hủy diệt, loài người ngu xuẩn."
Tiếu Minh căng thẳng mở to hai mắt.
Hắn nhìn thấy cái gì? !
Đồng tử một bên mắt của Mộ Dung Đức Âm... ... đã biến mất! ! !
Tiếu Minh cuối cùng cũng ngất đi.
Trong trường huấn luyện Tây Môn có hệ thống radio phát thanh dùng để thông báo tin tức vào những tình huống khẩn cấp sơ tán. Nửa đêm, sự an tĩnh vốn có trong khuôn viên trường học bị mỗ heo đập tan , vì thế sự việc khủng bố đã xảy ra.
"Các vị bạn học, bây giờ là mười hai giờ khuya, nên dậy rồi." Ma âm mị hoặc nhân loại vang vọng khắp khu ký túc xá, bị giọng nói từ loa phát thanh đánh thức quả thật có thể gấp trăm lần so với ma lực thôi miên ngày thường.
"Không có người nào là không yêu Mộ Dung Đức Âm, không phải sao? Ta không phải là người mà các ngươi yêu nhất, là thần tượng mọi người sùng bái nhất sao?" Bên trong phòng phát thanh, Đức Âm biếng nhác bắt chéo chân, mỉm cười nhìn loa phát thanh, con mắt không có đồng tử lóe ra u quang khủng bố.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy! Em yêu anh! Chúng em yêu anh! !"
Mỗi một ký túc xá không hẹn cùng phát ra tiếng gào.
"Như vậy, mọi người có bằng lòng quỳ gối dưới chân ta, nguyện ý vì ta kính dâng hết thảy, làm nô lệ vĩnh viễn muôn đời của ta, trở thành nô dịch hưởng thụ sự sủng ái vô thượng, hay không? Hỡi các nô lệ của ta!" Ma lực của Đức Âm tràn ngập mê hoặc khủng bố tuyên ngôn không ngừng mở rộng .
"Đúng vậy! Đúng vậy! ! Mộ Dung Đức Âm! Chủ nhân của chúng ta! ! Chủ nhân! !" Đám học sinh bị thôi miên, không, phải nói bị mê hoặc phát ra tiếng thét càng thêm điên cuồng.
" Người làm trái ý ta, chẳng lẽ không nên bị xử hình sao!" Thanh âm trong loa trở nên nghiêm nghị, "Những con lừa kia thế nhưng dám đánh nô lệ trân quý Tiếu Minh của ta, coi rẻ tình yêu của các ngươi, hãy tìm ra bọn họ thực hiện chế tài đi!"
Một giờ khuya. Các học sinh giống như rối gỗ mất đi linh hồn tự phát, tập trung đến sân thể dục. Mộ Dung Đức Âm ngồi trên bục cao, tư thái biếng nhác nhìn đoàn người rậm rạp phía dưới, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập cuồng nhiệt, dường như nổi điên đem mấy nam sinh bị trói lôi lên đài, điên cuồng kêu gào : "Xử hình! ! Xử hình! ! Xử hình! !"
"Xin hãy hung hăng lăng ngược chúng ta! ! Xử phạt chúng ta đi! !" Vài tên nhóc đánh Tiếu Minh cũng điên cuồng hướng Mộ Dung Đức Âm mấp máy, thậm chí không quan tâm cằm bị mài đến độ máu tươi đầm đìa.
Mộ Dung Đức Âm hắc hắc cười lạnh nhìn nhóm người điên cuồng bên dưới, quả thật là trò chơi rất "thú vị", đêm bóng tối và sự điên cuồng rải đến trong lòng mọi người, không chút kiêng kị đùa bỡn nhân tâm, biến bọn họ thành nô lệ đê tiện dù chết cũng không đổi lòng, thậm chí ——————
Mộ Dung Đức Âm dùng chân hung hăng dẫm xuống cánh tay một nam sinh bị xử hình, thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, làm nhóm người phía dưới càng thêm hưng phấn: "Thiêu chết bọn họ! Lăng trì bọn họ! ! Đem bọn họ cắt thành từng mảnh nhỏ! !"
"Ha ha ha ha! ! Không sai, cứ như vậy, hãy đem tình yêu của các ngươi rải khắp toàn thế giới đi! Để nhân loại tận tình mà vặn vẹo, sa đọa, để cho toàn bộ những linh hồn huyết nhục tràn ngập tập trung đến chỗ này của ta đi! Để cho mỗi một tấc đất đều được phủ kín bởi máu thịt xương cốt của đám người thành kính tín ngưỡng ta, nhân tính vô dụng phải bị vứt bỏ, ý chỉ của ta chính là tiêu chuẩn của đạo đức!" Lời của Mộ Dung Đức Âm tuyên bố bừa bãi đến cực đại.
Theo lời của hắn, con mắt còn lại của hắn vốn vẫn còn bảo tồn hình thái mắt người cũng bắt đầu dần dần trở nên hỗn độn không rõ, ma khí không ngừng tăng vọt, mà ngay cả nam sinh bị hắn dẫm ở dưới chân kia, thân thể cũng bắt đầu dần dần biến hóa —— tán loạn, biến hình, hình người tàn tật.
Lực lượng đến từ chính vô hạn hắc ám, không chút cố kỵ mà giải phóng .
Đây mới thực sự là Mộ Dung Đức Âm.
Tùy ý ngược đãi, phá hư, chuyên chế, tàn khốc, diệt tuyệt hết thảy.
Đó chính là bản tính nguyên thủy đến từ trong bóng đêm hỗn độn. Chỉ cần một chút vô ý, có thể không thể khống chế mà mở rộng.
Nỗi khát vọng tàn nhẫn muốn phá hủy mọi thứ so với đói khát còn làm người khó có thể nhẫn nại.
Long Sách căn bản không biết được cái loại cảm thụ này, có đôi khi hắn thậm chí muốn đem ngón tay bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến để giải bớt cái loại kích thích, khát khao đến từ bản tính.
Long Sách không ở đây lại càng tốt.
Không cần phải tận lực đè nén áp lực gì hết.
Mộ Dung Đức Âm càng phát ra tràng cười ha hả tùy ý.
Thẳng đến hôm nay hắn mới biết được, nguyên lai cái loại cảm giác tùy tâm sở dục lại khiến cho con người ta vui sướng đến cùng cực. Tiếu Minh quả thật là một tên nhóc không tồi, nếu như không có hắn, mình chẳng thể hưởng thụ được cái loại lạc thú này.
Cái nhân cách nhàm chán ngụy trang kia cũng có thể vứt bỏ, không cần phải tiếp tục ăn cùng bài tiết giống như nhân loại rồi phải đè nén dục vọng nguyên thủy trong người mình. Không cần khoác lớp da yếu ớt của nhân loại, kìm nén lực lượng khuếch trương.
Tốt nhất là, Long Sách nên vĩnh viễn biến mất !
Trong nụ cười của Đức Âm càng phát ra thần sắc tàn nhẫn lãnh khốc.
.
.
.
Long Sách ngồi trơ hai tiếng đồng hồ, trong tay đùa nghịch chiếc di động lấy từ thời đại công nghiệp. Hắn biết không có khả năng, nhưng là nhịn không được bấm dãy số quen thuộc nhất.
Cho dù đầu bên kia truyền đến chuỗi âm không xác định, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Chẳng qua là hai giờ đồng hồ mà thôi, lại làm cho hắn cảm thấy lo lắng vô vàng. Bản năng, hắn cảm thấy không ổn.
Có lẽ bấm số điện thoại di động của Đức Âm chẳng qua chỉ là một hành động giết thời gian trong lúc nhàm chán thôi. Có điều, khiến hắn cực kỳ khiếp sợ chính là điện thoại thế nhưng kết nối.
.
.
.
.
"Trên đời chỉ có huynh trưởng tốt ~~ đứa nhỏ có anh trai giống như bảo bối ~~ rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh trai ~ hạnh phúc tìm ở nơi nào ~~ "
Di động của Đức Âm đột nhiên vang lên, giai điệu kia là Long Sách đặc biệt thu âm, làm nhạc chuông riêng cho Đức Âm.
Mà giờ khắc này Đức Âm đã bị lực lượng hắc ám phóng thích không thể tự thoát ra được.
Thời điểm tiếng chuông kia vang lên, toàn bộ động tác của Đức Âm đều ngừng lại, nam sinh bị giẫm bên dưới cơ hồ đã hóa thành đống thịt người nhầy nhụa, đặc quánh tụ thành một bãi, những người khác cũng dần bước vào quá trình biến dị, bởi vì đã bị nhiễm phải năng lực hắc ám.
Lực lượng hắc ám không chỉ khiến tâm trí con người ta trở nên vặn vẹo, thậm chí có thể thay đổi hình dạng.
Nhưng thời điểm tiếng chuông kia vang lên, mọi thứ đều ngưng đọng lại .
Mộ Dung Đức Âm dường như đang do dự .
Tiếng chuông đại khái vang lên một phút đồng hồ, hắn mới sờ túi lấy di động ra, chiếc di động kia đã từng bị rớt hỏng, hắn còn đặc biệt bảo La Minh Duệ đem đi sửa.
Chỉ có một người sẽ dùng tiếng chuông này gọi điện thoại cho hắn.
Long Sách nếu như vĩnh viễn biến mất thì tốt rồi.
Giá - như - vĩnh - viễn - biến - mất - thì - tốt - rồi...
.
.
.
.
.
.
.
.
Mộ Dung Đức Âm nhắm hai mắt lại.
Rốt cục ————————
Ngón cái của hắn cũng ấn nút trò chuyện.
"Long Sách, ngươi thử qua cái cảm giác bị trói chặt chân bao giờ chưa?" Đây không phải là giọng nói ngày xưa của Đức Âm, nó để lộ ra khí tức khủng bố.
"Ta biết, Bảo Bảo, nhưng là, ta yêu ngươi.
Trở về đi.
Muốn máu thịt của ta cũng không thành vấn đề."
Chính là một câu ngắn ngủn, không nói gì thêm, nước mắt của hắn chảy xuống.
Hắn biết đệ đệ của mình xảy ra chuyện gì.
Có chịu trở về làm Mộ Dung Đức Âm hay không cũng không sao cả.
Chỉ cần để ta gặp ngươi một lần.
Ta với những phàm nhân bị ngươi mê hoặc đến cuồng dại kia vốn đã không có gì khác biệt.
Có điều so với bọn hắn, ta lại càng thêm si tâm vọng tưởng, ta thậm chí còn hão huyền hơn là muốn cho ngươi một gia đình.
Đức Âm, trở về đi.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu, hai người đều không cúp điện thoại nhưng chỉ trầm mặc không nói gì.
Rốt cục.
"Ta biết , huynh trưởng."
***********
"Vô Ảnh, ngươi còn không ngủ đi, đang làm cái gì thế hả?" Diệp Hoằng Vân phủ thêm áo khoác cho Hoàng Vô Ảnh đang đứng ở ban công đùa nghịch vệ tinh 【 vốn dĩ là một cái vung lớn 】 .
"Giúp truyền tín hiệu sóng vô tuyến a." Ảnh công tử hé miệng cười cười.
@v@ Ảnh công tử dã man con ngang, ha ha ha. Nhờ ảnh mà tụi mình có truyện đọc, bằng không là từ Siêu Sao Đức Âm truyện đổi thành tên Siêu Âm Huyết Khế quá. OMEIO, anh Âm ảnh ... quá ❤️❤. (tự khen Ly luôn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^