Phong
Chương 54 Thời không rạn nứt, chia cắt tưởng niệm
Có độc giả phản ánh là xem không hiểu về quan hệ lằng nhằng kiếp trước của mấy tên kia, nói thiệt đại đa số truyện đam mỹ của ta không phải đều làm cho độc giả có cảm giác như lọt vào trong màn sương mù à.
Hắc hắc, lại nói, ngày hôm qua bài post của các đồng chí lại bùng nổ, comment trên tường nhà Ly Miêu thật nhiều thiệt là dài! ! Hạnh phúc âu âu âu ~~~ vì sao có nhiều độc giả bình loạn dài thiệt dài tràn ngập tình cảm mãnh liệt như vậy a! !
Phía dưới là giải thích những nội dung nhóm độc giả xem không hiểu:
Đầu tiên, kiếp trước Long Sách là hoàng tử Thái Hoa trên thiên giới, bởi vì đánh cược đùa giỡn Vãn Hương tiên tử nho nhã lạnh lùng mà yếu nhược, kết quả làm cho Vãn Hương yêu phải Long Sách, nhưng đáng thương phát hiện hóa ra Long Sách chỉ lấy hắn làm công cụ đánh cược.
Thái Hoa vì muốn trói chân ma loại Đức Âm mà tự mình đánh nát tiên hồn, xóa bỏ ký ức, trải qua ngàn năm chuyển thế thành Long Sách, cũng tuân thủ lời thề lúc trước, vĩnh viễn "trói chân" đứa con của Úc Sơn cũng chính là Đức Âm.
Thứ hai, kiếp trước Địa Ngục Khuyển vốn là đế quân Ma tộc, vì muốn có được lực lượng ma loại cũng loại bỏ ký ức, chuyển thế thành Địa Ngục Khuyển, nhưng ma lực dường như đã bị Đức Âm bắt làm tù binh, thành cuối cùng biến thành trung khuyển Hoa Ảnh.
Thứ ba, Vãn Hương tiên tử luôn luôn ở trên thiên giới ngóng trông Thái Hoa, vào khoảng hai giờ đồng hồ Đức Âm không ở bên cạnh người đã phát hiện ra một việc kinh hoàng Thái Hoa chính là Long Sách. Vì thế vội vàng hạ giới.
Thứ tư, Giáng Tuyết là nam phi Ma tộc, vốn mê luyến đế quân Ma giới cũng chính là Địa Ngục Khuyển, cũng vào thời điểm Đức Âm không ở bên cạnh phát hiện ra thân ảnh của Địa Ngục Khuyển, vì thế vội vàng xuống nhân giới.
Mà Đức Âm trong lúc này đang tham gia buổi huấn luyện nghệ nhân ở thời không thời đại công nghiệp.
Nói trở lại, tiểu thuyết của Ly Miêu đúng là lằng nhằng, luôn viết mấy chuyện nhàm chán như thế. Lúc tiểu học, cái thời Ly Miêu còn là học sinh cũng hành văn như thế.
Thôi chúng ta tiếp tục câu chuyện điên cuồng phía dưới đi.
***********
Vãn Hương tiên quân làm trái pháp chỉ của thiên đế, một mình hạ phàm. Lúc hạ phàm vội vội vàng vàng, một lòng chỉ muốn mau chóng bay đến bên cạnh Thái Hoa, về phần sau khi gặp hắn sẽ nói gì, làm gì, trong lòng hoàn toàn đều là con số không, chỉ một lòng hành sự.
So sánh với sự đơn thuần của hắn, tâm tư của vị nam sủng Ma giới quả thật đa đoan —— Giáng Tuyết cực kỳ thông minh, tuy hắn cũng mang theo đồng dạng lo lắng cùng hy vọng khẩn thiết tìm được ma đế, nhưng chẳng biết là tốt xấu gì thì trên đường chạy tới hoàng cung Hiên Viên, hắn gặp phải tên Vãn Hương tiên quân mảnh khảnh kia.
Nói thực, hắn ghét tất cả bọn người trên thiên giới, đối với cái loại người như Vãn Hương tiên quân bộ dáng rụt rè thanh lãnh vờ vịt này lại càng khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn, đương nhiên hắn biết tiểu tiên quân này vì ai mà đến đây—— nhất định là vì cái tên hoàng thái tử thiên giới Thái Hoa đáng hận kia!
Sau khi Ma đế thức tỉnh, địch thủ đầu tiên phải xử lý chính là Thái Hoa đi? Khóe miệng Giáng Tuyết lộ ra nụ cười ngoan độc —— một khi đã như vậy, không bằng mình giúp ma đế một tay, giết người của Thái Hoa trước!
Độc kế đã định, Giáng Tuyết dùng phép thuật, vẽ ra một vòng hoa mai vây quanh phía trước sau đó vội vàng đáp mây xuống bên cạnh Vãn Hương, khiến cho Vãn Hương chú ý tới hắn.
"Ngươi là?" Vãn Hương ngẩn người, hắn hoàn toàn không có chú ý tới Giáng Tuyết đi theo sau mình.
Giáng Tuyết cười khẽ bay đáp xuống trước mặt của hắn, cười hì hì nói: "Vãn Hương tiên quân, ngươi vội vã như vậy là muốn đi đâu a?"
Vãn Hương nhíu mày nhìn tên ma nhân diêm dúa đứng chắn ở trước mặt mình, đáp lời: "Ta đi đâu nào có liên quan gì tới ngươi? Tránh ra!"
"Ô, cơn tức cũng không cần lớn như vậy chứ? Ngươi biết ta là ai không?"
"Ngươi là ai thì có ta có quan hệ gì tới ta! Mau tránh ra, bằng không đừng trách ta vô tình!"
"Vô tình? Nếu ngươi thật sự vô tình, như vậy sống chết của Thái Hoa có phải cũng không để ở trong lòng hay không?" Giáng Tuyết khiêu khích.
Những lời này quả nhiên khiến Vãn Hương khẩn trương lên: "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? !" Tiên hồn của Thái Hoa vốn đã bị phá, giờ phút này chỉ là một phàm nhân yếu đuối vô lực, chỉ một Ma tộc tùy tiện bình thường cũng có thể làm hại tới tính mạng của hắn, Vãn Hương nghĩ đến đây, vô cùng khẩn trương, móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay.
"Ta biết ngươi lo lắng cho sự an nguy của hắn, nhưng nếu như ta đem tin tức của Thái Hoa ở nơi này rải ra ngoài, chỉ sợ trong chốc lát, Thái Hoa sẽ trở thành thực vật trong bụng của đám ma vật." Giáng Tuyết dùng móng tay đỏ chót điểm lên cánh môi của mình, tươi cười như cây thuốc phiện.
"Ngươi dám! Ta sẽ giải quyết ngươi ngay tại chỗ!" Vãn Hương xúc động muốn thi pháp.
"Hừ! Ngươi có bản lĩnh động đến ta chắc?" Giáng Tuyết ha ha cười to, "Ngu ngốc! Chẳng lẽ ngươi không phát hiện mình đã sớm trúng phải được hoa mai độc của ta sao?"
"Cho dù có chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi thực hiện được quỷ kế!" Lúc này Vãn Hương vận dụng pháp lực, mới cảm thấy bên trong đan điền đau đớn khó nhịn, vừa có ý định chặn lại lời bắt bẻ của hắn, có điều cơn đau nỳ tự như đao cắt cực kỳ đau đớn, có điều hắn đành cắn răng huyễn hóa ra băng kiếm, đâm về phía Giáng Tuyết.
Giáng Tuyết không ngờ hắn lại quật cường như thế, thế nhưng cố nén đau đớn liều mạng với mình, vì thế cũng không dám khinh thường, hai người nhất thời bắt đầu giằng co ngay phía trên hoàng cung Hiên Viên.
Giờ phút này, cách thời gian Mộ Dung Đức Âm trở về còn 30 phút.
Chỉ nghe trong màn trời trên cao có thanh âm song kiếm không ngừng va chạm, hai bóng hình giao đấu khó có thể hoà giải.
Giáng Tuyết quen dùng độc kế, hắn một lòng muốn xử lý Vãn Hương, bởi vậy thả ra khói độc, làm cho màn trời đêm chướng khí mù mịt, mà trong màn độc, Giáng Tuyết đột nhiên dùng tung móng tay chứa độc chụp vào Vãn Hương!
Vãn Hương bị khói độc làm mờ mắt, hơn nữa bản thân vốn dĩ đã trúng độc cả người đau nhức, nhất thời không kịp phản ứng, thế nhưng bị Giáng Tuyết gào phải đầu vai, độc tố trong móng tay đâm thật sâu vào bả vai. Máu tươi nhiễm đỏ quần áo, trong tình thế cấp bách hắn vội vàng phất kiếm, một kiếm xé rách vạt áo Giáng Tuyết, cũng khiến Giáng Tuyết bị thương!
Hai người đồng thời từ trên đám mây ngã xuống bên dưới, rơi xuống ngay bên dưới sân vườn bọn Long Sách cùng Địa Ngục Khuyển, ngã nhào ngay trước mặt Long Sách đất ngói vỡ vụn ầm ầm.
Giờ phút này, còn 3 giây nữa là Mộ Dung Đức Âm trở về.
Ba giây này, là thời gian ba tuần ở thời đại công nghiệp. Như vậy, cổ đại ngưng đọng trong thời gian ba giây đọng, Ly Miêu dẫn mọi người đến thời đại công nghiệp xem toàn bộ hành trình amazing mà Đức Âm đã trải qua.
***********
Mộ Dung Đức Âm đang ngồi xe lăn đi tới lớp huấn luyện đầu tiên.
Phòng huấn luyện là một phòng học vũ đạo rộng lớn, tất cả mọi người đứng thành vòng tròn, ở trong này luyện vũ đạo với luyện thanh, toàn bộ học viên đều là mỹ thiếu niên nổi tiếng, ngoài ra cũng có nữ sinh.
Tự nhiên tất cả mọi người đều mặc đồng phục thống nhất, Âm Heo cũng không ngoại lệ, có điều Âm Heo ỷ vào việc bản thân bị thương cho nên mang đôi dép lê bằng nhung, còn cố ý không tháo băng vải.
"Là Mộ Dung Đức Âm!" Có người kinh hô lên.
Âm Heo nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn bộ ánh mắt. Lão sư thật vất vả mới bình ổn trận rối loạn, sau đó đơn giản giới thiệu Mộ Dung Đức Âm cho mọi người làm quen.
Nhưng sau khi Âm Heo xuất hiện, rất nhiều người hoàn toàn không còn tâm tư nghe giảng bài nữa. Có người thậm chí vừa tan học, bắt đầu xum xoe Âm Heo. Không cần hắn bỏ tiền, cơm trưa đã có người lấy lòng mua giúp hắn, còn có người tranh nhau giúp hắn đẩy xe lăn đi toilet.
Tiếu Minh nhìn ở trong mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
@__@ Thói quen thật đáng sợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^