Chung Hiểu Sinh
Nam Phong
☆ Chương 13
Lưu Tiểu Kỳ do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Hôm nay chúng ta không phải đã đến mấy chỗ mà Âm Dương Song Sát từng tới à? Ở mấy chỗ đó, đệ đều ngửi thấy được một loại hương vị giống nhau, giống mùi của hoa Mộc Lan hòa quyện với mùi dược liệu sa nhân, còn có mấy loại dược liệu khác hơn nữa mùi rất nhạt nhưng đệ cũng không thể phân biệt rõ."
Hàn Trường Sinh ngẩn ra. Hắn đột nhiên nhớ tới cái túi hương mà Lưu Tiểu Kỳ đưa cho hắn. Mà hôm nay hắn cũng không có ngửi được bất luận mùi hương gì, nhưng Lưu Tiểu Kỳ đã có bản lĩnh chế hương, đối với mùi vị có lẽ cũng rất mẫn cảm.
Đúng lúc này, từ hành lang khách điếm vang lên tiếng bước chân, một đệ tử phái Nhạc Hoa xuất hiện tại chỗ thang lầu. Khi hắn nhìn thấy Hàn Trường Sinh với Lưu Tiểu Kỳ, sửng sốt một chút, vội hỏi: "Đại sư huynh, tiểu sư đệ."
Lưu Tiểu Kỳ có chút nhát gan hành lễ với hắn: "Vạn sư huynh."
Hàn Trường Sinh mắt nhìn đệ tử kia, cau mày nói: "Ta nhớ rõ ngươi trực đêm ? Sao ngươi lại tới đây?"
Đệ tử họ Vạn đáp: "Ta tới tìm Hoàng Phủ sư huynh ."
Hàn Trường Sinh không nói gì, nghiêng người cho Lưu Tiểu Kỳ vào trong: "Vào rồi nói chuyện."
Lưu Tiểu Kỳ vào nhà, đệ tử họ Vạn quả nhiên tới gõ cửa phòng An Nguyên. Hàn Trường Sinh đóng cửa lại, không quan tâm tới chuyện cách vách nữa.
"Ngươi xác định?" Hàn Trường Sinh hỏi.
Lưu Tiểu Kỳ nhẹ mà kiên định gật gật đầu: "Đại sư huynh, từ nhỏ đệ đã đặc biệt mẫn cảm với các loại hương vị, cho nên đệ nghe ra được."
Hàn Trường Sinh hỏi: "Nếu như thế, lúc ban ngày vì cái gì ngươi không nói ra?"
Lưu Tiểu Kỳ do dự một lát, mới nhỏ giọng nói: "Đệ không dám nói."
Nhạc Ngọc Nhi với đám sư huynh đệ chân chó bên cạnh nàng ngày thường khi dễ Lưu Tiểu Kỳ không ít, Lưu Tiểu Kỳ cả ngày sáp bên cạnh Hàn Trường Sinh, Nhạc Ngọc Nhi lại càng thêm gai mắt hắn, thừa dịp Hàn Trường Sinh không chú ý không ít lần ngáng chân Lưu Tiểu Kỳ. Lưu Tiểu Kỳ sợ lúc ấy mà nói ra, nhất định sẽ bị đám người kia xem thường trào phúng, bởi vậy chỉ dám chờ đến đêm khuya tĩnh mịch mới đến đây nói cho Hàn Trường Sinh biết.
Hàn Trường Sinh híp mắt trầm tư một hồi, mới lẩm bẩm: "Hoa Mộc Lan với dược sa nhân... hai thứ này dùng để làm gì?"
Lưu Tiểu Kỳ ánh mắt sáng trong suốt nhìn Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, huynh tin ta?"
Hàn Trường Sinh nghi vấn: "Vì sao không tin?"
Sau một lúc lâu, hắn nhìn thấy trong ánh mắt trong suốt của Lưu Tiểu Kỳ lập lòe ánh nước: "Đệ biết đại sư huynh nhất định sẽ tin tưởng đệ, huynh sẽ không giống như những người khác khinh thường đệ. Đại sư huynh, huynh tốt nhất ."
Hàn Trường Sinh: "..." Người này dễ bị lấy lòng như vậy là chuyện tốt sao? Phái Nhạc Hoa còn đường cứu không?
Lưu Tiểu Kỳ xoa xoa hai mắt, xấu hổ bảo: "Trình độ của đệ còn chưa đủ, chỉ có thể ngửi ra mùi hương của hoa Mộc Lan với mùi sa nhân, nếu ta có thể ngửi rõ ràng hơn, đại khái có thể biết cái phối phương kia rốt cuộc dùng để làm gì. Trước mắt, đại khái từ dược liệu kia, đệ cũng chỉ có thể đoán được những dược liệu ấy dùng để đến áp chế tốc độ vận hành của huyết khí trong cơ thể."
Hàn Trường Sinh nhíu mày. Dựa theo lời Lưu Tiểu Kỳ nói, rất có thể Âm Dương Song Sát muốn dùng mấy loại dược vật này để khắc chế tần suất hút nguyên khí của bọn họ. Nhưng mấy ngày gần đây, bọn họ cũng đã bắt thêm ba đồng nam đồng nữ, đó cũng là kết quả sau khi áp chế? Nói như vậy nếu như không áp chế, rốt cuộc ma đầu này cần bao nhiêu nguyên khí mới có thể duy trì?
"Hơn nữa..." Lưu Tiểu Kỳ do dự một hồi mới mở miệng, "Hôm nay... tại khách điếm đệ hình như ngửi được mùi hương này."
Hàn Trường Sinh ngẩn ra, lập tức hỏi: "Chỗ nào?"
Lưu Tiểu Kỳ đáp: "Hôm nay lúc bước vào khách điếm, ngửi được ở trong đại đường. Nhưng lúc đó trong đại đường có rất nhiều người tụ tập, đệ cũng không rõ đến tột cùng là ai..."
Hàn Trường Sinh đứng bật dậy đi ra phía ngoài: "Đi, chúng ta đi từng một gian một tra, bắt lấy hai kẻ vô liêm sỉ kia!" Hắn nắm chặt nắm tay đến độ phát ra tiếng ‘rắc’. Âm Dương Song Sát đã tránh né ròng rã một năm rưỡi, hôm nay nhất định phải bắt bọn họ rút xương lột da!
Lưu Tiểu Kỳ vội vàng đuổi theo cước bộ của Hàn Trường Sinh, lo lắng hỏi: "Đại sư huynh, chỉ hai người chúng ta? Nghe nói võ công của Âm Dương Song Sát rất lợi hại..."
Hàn Trường Sinh căn bản không đem loại ma đầu để vào mắt, đâu thèm nghe Lưu Tiểu Kỳ nói cái gì, túm cánh tay hắn chạy xuống dưới lầu.
Đến lầu hai, Lưu Tiểu Kỳ nói: "Chính là ở phía bên này!"
Hàn Trường Sinh dừng bước, để hắn cách một cánh cửa ngửi thử.
Lưu Tiểu Kỳ cực kỳ khẩn trương, rón ra rón rén bước qua, đi qua ba phòng, lại lui về một cái phòng, chỉ vào một cái cửa phòng nói: "Phòng này mùi nồng nhất!"
Hàn Trường Sinh phi phác đi qua trực tiếp một cước giữ cửa đá văng.
Trong phòng rỗng tuếch.
Hàn Trường Sinh dậm mấy bước vọt tới cửa sổ, chỉ thấy trong bóng đêm có hai bóng đen đang vội vàng di động, dưới nách hai người kia còn xách theo cái gì, dường như là hai hài tử.
"Mợ nó!" Hàn Trường Sinh mắng to một tiếng, trực tiếp từ đầu giường nhảy xuống, đuổi theo hai cái bóng đen: "Đứng lại!"
Âm Dương Song Sát quay đầu lại nhìn thoáng qua, chạy trốn càng nhanh .
Hàn Trường Sinh vận đủ công lực điên cuồng đuổi theo. Khinh công của hắn tại Thiên Ninh giáo cũng thuộc hạng một hạng hai , đây chính là kết quả nhiều năm bỏ nhà ra ngoài chơi mà luyện ra được một thân công phu, Âm Dương Song Sát còn xách theo hai hài tử, làm sao có thể chạy thoát? Không quá hai con đường đã bị hắn bám sát.
Hàn Trường Sinh cũng không làm việc vô nghĩa, rút kiếm đâm thẳng tới cái gáy của Âm Sát. Âm Sát nghe được thanh âm, bất đắc dĩ ném một đứa nhỏ trong tay đi, rút kiếm xoay người đánh nhau với Hàn Trường Sinh lên. Dương Sát thấy thế cũng bỏ đứa nhỏ, qua hỗ trợ.
Dưới ánh trăng, Hàn Trường Sinh nhìn thấy hai người Âm Dương Song Sát quả nhiên giống hệt như lời đồn toàn thân xanh tím, ngược lại giống như là bị trúng độc. Chỉ có điều giải dược của bọn hắn lại là nguyên khí của nam nữ đồng tử.
Hàn Trường Sinh lại đâm tới một kiếm, hai người Âm Dương Song Sát bỏ lại hai đứa trẻ, đồng thời liên thủ, dễ dàng đỡ được một kiếm này của hắn.
"Là các ngươi!" Hàn Trường Sinh giật mình mở to hai mắt.
Hai người này chính là khách nhân hắn nhìn thấy trong sảnh lớn khách điếm hôm nay, là cặp vợ chồng bị Âm Dương Song Sát bắt mất con. Mà hai đứa nhóc trước mắt bị bọn họ để ở ven đường chính là hai đứa con của đôi vợ chồng khác mà hôm nay ở trong đại đường an ủi bọn họ. Hai đứa trẻ này hình như đã bị bọn họ đánh thuốc mê, nằm mê man bất tỉnh ở bên đường. Nam đồng cố sức nâng cánh tay lên, không kiên trì bao lâu lại rủ đi xuống.
Dương Sát mắt nhìn Âm Sát, bảo: "Ngươi mang đứa nhỏ đi trước, ta giải quyết hắn sau đó lập tức đuổi tới!"
Âm Sát lại không đi, híp mắt đánh giá Hàn Trường Sinh, cười lạnh nói: "Chẳng qua chỉ là một tên đệ tử phái Nhạc Hoa, dám chặn đường chúng ta. Không dạy cho hắn bài học, hắn sẽ không biết tổ tông hắn là ai!" Trấn Nhạc Dương này có thể nói là địa bàn của phái Nhạc Hoa, sở dĩ Âm Dương Song Sát dám tới nơi này làm càn, cũng là bởi vì bọn họ căn bản không đem phái Nhạc Hoa để vào mắt.
Phái Nhạc Hoa có thể chen vào một trong mười danh môn kiếm phái là bởi vì bọn họ phi thường nổi danh với kiếm trận Thất Tinh, từng khiến cho vô số anh hùng thất bại trong đợt mưa tên. Nhưng kiếm trận Thất Tinh bắt buộc phải có đủ bảy người hợp lực mới có thể lập trận, nếu như phối hợp ăn ý có thể nhất nhất đánh bại hơn mười người trong một trận.
Nhưng nếu bàn về năng lực đấu đơn, có thể nói đệ tử phái Nhạc Hoa đội sổ khoản này. Lúc này nói như thế nào thì Âm Dương Song Sát cũng là ma đầu hàng đầu trên giang hồ, nếu đã bị một tên nhóc của đệ tử phái Nhạc Hoa bắt được, bọn họ cũng không tất yếu phải chạy làm gì.
Dương Sát nghe Âm Sát nói như vậy, cũng hiểu được tâm tư của hắn, cười lạnh nói: "Được thôi, vậy hút khô nguyên khí của hắn để cho hắn biết kết cục của việc xen vào chuyện của người khác!"
Hàn Trường Sinh cười lạnh nói: "Lão tử cho đôi cẩu nam nữ các ngươi nếm thử sự lợi hại của kiếm pháp tổ tông!"
Hai người Âm Dương Song Sát một trái một phải lao thẳng về phía Hàn Trường Sinh, một người công thượng bàn, một người túm hạ bàn. Đây là công phu thường dùng bắt người của bọn hắn, hai người thoạt nhìn như đồng thời ra tay, kì thực có một kẻ chậm hơn một xíu.
Động tác của Âm Sát nhanh hơn một chút, một bổ của hắn khiến toàn thân của đối phương không thể tránh né, Dương Sát thì căn cứ với trạng thái né tránh của đối thủ tiến hành dự phán công kích. Chiêu thức ấy bọn họ luyện vô cùng ăn ý, phối hợp khăng khít, trên giang hồ không ít cao thủ bởi vì sơ suất, mà bại trận ngay chiêu liên thủ đầu tiên của bọn họ.
Âm Sát một đao chém về phía mặt của Hàn Trường Sinh, Hàn Trường Sinh thối lui về phía sau, hắn vừa mới có xu thế lui về phía sau, Dương Sát đã nhắm chuẩn thời cơ, một đao đâm về phía chân hắn, mười phần tự tin chém đứt một chân của hắn.
Âm Sát đâm vào khoảng không, Dương Sát cũng chém xuống một đao, chém vào khoảng không. Đồng thời lúc hắn hạ đao, một chân đá thẳng lên trên mặt hắn, cũng đá hắn bay đi.
Dương Sát chổng vó ngã trên mặt đất, trên da mặt màu xanh ấn một cái dấu chân đen thiệt to, hai hàng máu mũi chậm rãi chảy ra.
"Hừ!" Hàn Trường Sinh thu chân, cười nhạo, "Chỉ chút công phu ấy mà cũng dám tới bắt ta? !"
Tuy công phu của Hàn Trường Sinh trong Thiên Ninh cũng không tính là lợi hại, nhưng đặt ở trên giang hồ cũng là hàng cao thủ . Bởi vì ba ngày thì hắn hai đầu bị người dạy dỗ, thường thường bị đám người Thiên Ninh giáo đuổi bắt, vì chạy trốn, công phu né tránh của hắn cũng thuộc hạng nhất đẳng, có lúc mười mấy giáo đồ đã từng cùng nhau túm nhưng hắn đều trốn thoát. Chút thủ đoạn nhỏ của Âm Dương Song Sát, tự nhiên không thể bắt được hắn.
Âm Sát vội vàng tiến lên nâng Dương Sát dậy, hai người không thể tin đánh giá lại Hàn Trường Sinh. Xem ra là bọn hắn khinh địch , vốn tưởng rằng chỉ một chiêu đã có thể bắt gọn thằng nhóc này, lại khiến cho bọn họ ăn mệt.
Hàn Trường Sinh làm sao có thể chờ bọn hắn điều chỉnh tốt trạng thái, kiếm trong tay đâm thẳng tới trái tim Dương Sát. Dương Sát còn chưa đứng vững, Âm Sát vội vàng chắn ở trước mặt nhận một kiếm này của Hàn Trường Sinh, hai người lại bắt đầu nhập chiến. Sau một lúc lâu, Dương Sát cũng ổn định lại, lập tức gia nhập vào vòng chiến.
Ba người này ngươi tới ta đi, không tới một khắc đã giao thủ được mười chiêu, ba người đều kinh hãi không thôi.
Hàn Trường Sinh vốn tưởng rằng Âm Dương Song Sát cũng không có bao nhiêu lợi hại, chỉ bằng công lực của một mình hắn là có thể bắt người, ai ngờ đâu hắn đã xuất toàn lực nhưng cũng chỉ có thể đánh ngang tay với đối phương.
Nội lực của đối phương vốn không có kém hắn bao nhiêu, nếu so kiếm phong, hắn cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, chẳng qua chiêu thức với tốc độ của hắn linh hoạt thiện biến hơn đối thủ nhiều, lúc này mới có thể tương xứng; Âm Dương Song Sát càng là càng đánh càng cảm thấy kinh ngạc.
Hàn Trường Sinh có chỗ nào là một đệ tử bình thường, hắn biến chiêu cực nhanh, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, đều có phong phạm của cao thủ! Huống chi, chiêu thức với kiếm pháp mà hắn dùng, căn bản là không phải công phu của phái Nhạc Hoa!
"Ngươi rốt cuộc là ai? !" Dương Sát vừa vội vừa giận, đẩy mạnh thế công. Nàng vốn tưởng có thể tốc chiến tốc thắng, lúc này mới nhào đầu vào đánh Hàn Trường Sinh. Hiện tại là thời điểm ai người bọn họ phát bệnh, nếu như còn không nhanh chóng hút nguyên khí đồng nam đồng nữ, bọn họ rất nhanh sẽ không chịu nổi !
Âm Sát thở hổn hển nói: "Ngươi căn bản không phải đệ tử phái Nhạc Hoa!"
Hàn Trường Sinh cũng đánh ra một thân mồ hôi nóng, ngoài miệng không chịu buông tha người, cười lạnh nói: "Ta là ông nội của ngươi..."
"Đại sư huynh!" Đột nhiên, một bóng người chạy tới phía này, Hàn Trường Sinh nghe ra giọng điệu của An Nguyên. Chỉ một lát sau, An Nguyên đã chạy tới trước mặt ba người, giơ kiếm kêu lên, "Ta tới giúp ngươi!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiên quân đúng là nhân cách phân liệt, có điều chứng phân liệt của hắn rất nhanh sẽ bị chữa khỏi, bởi vì hắn sẽ hắc hóa...
Người biên tập: Thật muốn đảo công, tui khoái hắc hóa manh manh biến thái công J
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^