Phong
Chương 59 Đây là phim truyền hình tứ
giác
Lúc này người đại diện công ty giải trí Tây Môn, La Minh Duệ gõ cửa phòng ký túc xá của Âm Heo. Hôm nay hắn tới đây là để đón Âm Heo trở về công ty, bảng thành tích trong trường huấn luyện đã gây ra một trận xôn xao, xếp hạng của Âm Heo đều đạt tiêu chuẩn , không cần thiết phải tiếp tục ngốc ở đây nữa.
Người mở cửa chính là Địa Ngục Khuyển, sau khi La Minh Duệ vào nhà, đã bị rừng trai đẹp trong phòng làm cho rung động .
Âm Heo tự nhiên không cần phải nói, Long Sách, Địa Ngục Khuyển, Vãn Hương, Giáng Tuyết, một phòng mỹ nam đủ các phong vị! Chói mắt đến độ làm người ta không thể mở mắt.
Bao da trong tay La Minh Duệ suýt nữa rơi trên mặt đất. Hắn vuốt gọng kính mắt, mới nói: "Mộ Dung Long Sách, cuối cùng cũng tìm được anh."
"Liên quan tới công việc tôi đã đề cập ở trong điện thoại." Long Sách tiến lên đón, xem ra hai người sớm đã có trao đổi với nhau.
"Ừ, tôi biết, tôi đã chuẩn bị xe , hiện tại tới đón người tới khách sạn." La Minh Duệ không khỏi nhìn thêm hai người bọn Vãn Hương thêm vài lần, "Bọn họ là ai?"
"Là anh em họ hàng nhà tôi." Long Sách bịa chuyện.
Chẳng lẽ gia tộc các ngươi có gien di truyền mỹ mạo sao? La Minh Duệ co rút khóe miệng.
Giáng Tuyết há há mồm muốn nói cái gì, nhưng nhìn nhìn Địa Ngục Khuyển, lại không dám lên tiếng. Cả bọn đi theo La Minh Duệ ra ngoài. Vãn Hương cố ý lùi lại phía sau Mộ Dung Đức Âm, muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn.
La Minh Duệ dẫn đám người đi đến khách sạn tương đối thanh tĩnh ở vùng ngoại ô thành phố. Vì có thêm hai người Vãn Hương cùng Giáng Tuyết, cho nên hắn phải đặt thêm một gian phòng, Long Sách dẫn mọi người vào thang máy sau đó đi vào phòng ngủ.
Vãn Hương cùng Giáng Tuyết lại được phân ở chung trong một gian phòng. Giáng Tuyết dường như đã quên cảnh tượng xấu hổ bị trói chung lúc nãy, lại chủ động nhích tới gần, cười lạnh nói: "Ngươi thấy rõ rồi chứ, Thái Hoa với ma đế đã bị ma loại mê hoặc, nếu muốn giải thoát cho hai người bọn họ nhất định phải đến giải quyết cái tên ma loại kia."
"Ngươi muốn làm gì?" Vãn Hương rõ ràng Giáng Tuyết là một kẻ tâm tư cực kỳ ác độc, bởi vậy nổi lên vài phần cảnh giác.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn Thái Hoa trở lại sao? Vãn Hương, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu kế hoạch của ta thành công, ngươi có được Thái Hoa, ta có được ma đế, thiên hạ trừ ma, một tên trúng ba đích!" Giáng Tuyết vươn ba ngón tay ra, híp mắt nói tiếp: "Ta không biết rốt cuộc ngươi còn do dự cái gì nữa? Hay là, ngươi sợ chết?"
"Nếu đã hạ giới, ta đã sớm đem sinh tử qua một bên! Ngươi đừng lấy nói để khích ta." Vãn Hương nghiêm mặt nói, "Ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì."
"Khẩu khí của ngươi, là đồng ý kế hoạch của ta ?" Giáng Tuyết lại cười hì hì, "Tuy ma loại kia mị lực khôn cùng, có điều chung quy thân thể của hắn cũng chỉ là phàm nhân, hủy hoại thân thể của hắn khiến hắn trở nên xấu xí khó coi, để xem thử còn ai sẽ thích hắn!"
"Nhưng mà dù sao hắn cũng là người! Ngươi làm như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn đi!"
"Ma chính là ma! Vãn Hương, ngươi còn muốn ôm lấy dáng vẻ giả nhân giả nghĩa đau khổ chờ đợi Thái Hoa hồi tâm chuyển ý chắc? Vừa rồi bộ dáng tuyệt tình của hắn, ngươi còn chưa có nhìn rõ?" Giáng Tuyết ghé vào lỗ tai hắn thổi một ngụm ma khí, khiến cho Vãn Hương cảm thấy mơ mơ màng màng.
Đồng thời Giáng Tuyết dùng giọng điệu nhẹ nhàng khiêu khích thần kinh của hắn, mê hoặc ác niệm trong lòng hắn, "Đến đây đi! Chuyện chúng ta sắp sửa làm là vì tam giới trừ hại, tại sao có thể gọi tàn nhẫn chứ? Chẳng lẽ, ngươi muốn mở to mắt nhìn Thái Hoa xem ngươi như cặn bã dư thừa vứt bỏ không thèm để ý? Ngàn năm chờ đợi, chẳng lẽ chính là vì nỗi đau đớn bị người coi thường sao? Vãn Hương, ngươi canh giữ ngàn năm, ngàn năm qua thương tâm khốn khổ, đến tột cùng là vì cái gì?"
"Ta... Ta..." Vãn Hương nhắm mắt lại, nội tâm dưới lời dụ dỗ của Giáng Tuyết không ngừng dao động, sụp đổ, trong lòng dường như có cái gì vỡ vụn.
Cam tâm sao? Cam tâm sao? Cam tâm sao?
Nội tâm tự hỏi cùng với lời thúc dục của Giáng Tuyết quyện làm một chỗ.
"Ngươi, cam tâm sao?" Giáng Tuyết dùng móng tay thật dài vuốt ve gò má của hắn, ánh mắt thương hại nhìn hắn.
"Ta... không cam lòng." Vãn Hương rốt cuộc cũng đầu hàng trước chấp niệm trong lòng, nương theo hai hàng nước mắt đang chảy xuống, hắn nhẹ nhàng nhả ra câu kia đại biểu cho việc bản thân bị ác ma chi phối mê hoặc.
"Thì ra ngay cả thiên nhân cao thượng cũng có cái loại chấp niệm này, Vãn Hương, ngươi sa đọa, ngươi phải bị buộc cùng với ta!" Giáng Tuyết vừa lòng nở nụ cười , hắn hạ một nụ hôn xuống cái trán của cái, đem ma khí rót vào trong cơ thể Vãn Hương.
"Vãn Hương. Ngươi đã không thể nào quay đầu lại nữa." Giáng Tuyết vô cùng vui vẻ, cái tên Vãn Hương ngu ngốc kia thế nhưng không đề phòng cởi bỏ tiên khí bảo hộ, tình nguyện quỳ gối dưới sự hấp dẫn của mình, đủ thấy uy lực của mình nghìn năm qua chưa từng suy giảm.
Hắn ấn đầu vai Vãn Hương đẩy hắn ngã xuống giường, lập tức phân phó: "Ngoan ngoãn nghe lệnh, Vãn Hương, làm theo mệnh lệnh của ta, cố gắng giải bày nỗi thương nhớ cũng như sự nhiệt tình ở trước mặt Thái Hoa, để ma loại kia phải ăn dấm, chỉ cần tâm của hắn xuất hiện kẽ nứt, dưới sự hấp dẫn tà ma của Giáng Tuyết ——ta, hắn sẽ không thể chịu nổi dẫu chỉ một kích ! Vô luận hắn là cái gì!"
"Đi tiếp cận Thái Hoa... ?" Vãn Hương cảm thấy ma khí từng chút một cắn nuốt tư duy của mình, trong lòng dường như sinh ra một Vãn Hương khác, tràn ngập phẫn nộ, dục niệm cùng không cam, nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi dữ dằn! Đây thật sự là mình sao? Không ngừng xui khiến khơi gợi phát tiết dục vọng tích góp từng tí một suốt ngàn năm của mình ra, không ngừng kêu gào báo thù cùng với khát vọng đoạt lại thứ thuộc về mình!
"Đó chính là nội tâm chân thật nhất trong lòng ngươi, đừng kháng cự, đó chính là ngươi! Đối mặt với dục vọng của mình, vứt bỏ mặt nạ dối trá kia đi! Đi buông tay theo đuổi thứ mà ngươi muốn có đi!" Giáng Tuyết mạnh mẽ giựt giây .
"Ta... Rốt cuộc... Rốt cuộc..." Vãn Hương tan vỡ bưng lấy mặt mình, ma khí trong cơ thể bởi vì hắn tâm ý dao động mà càng phát bốn phía, hắc khí tử sắc từ trên người của hắn phát ra, ngay trong lúc lần thứ hai hắn buông rũ hai tay, một Vãn Hương yêu dã đang phô bày khí chất trước mặt Giáng Tuyết khác hoàn toàn với lúc ban đầu, trong mắt hàm chứa yêu mỵ.
"Ha ha ha ha..." Giáng Tuyết đắc ý phát ra tiếng cười, hắn dùng móng tay đặt lên trên môi Vãn Hương, ôn nhu nói: "Hiện tại, đi tìm Thái Hoa - Mộ Dung Long Sách đi."
***********
Sáng sớm, mặc dù cùng Đức Âm hâm nóng tình cảm cả đêm nhưng Long Sách vẫn đúng giờ rời giường, lưu lại Âm Heo còn đang làm biếng, bắt đầu một ngày bận rộn tại thời đại công nghiệp.
Đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, sau đó mua bữa sáng cho Âm Heo, toàn bộ tự nhiên sớm đã thành thói quen.
Âm Heo nằm ở trên giường thoải mái hưởng thụ giấc nồng, trước khi đi, Long Sách không quên điểm trên trán của hắn một nụ hôn. Heo Bảo Bảo, thật sự là nhìn thế nào cũng đều không đủ —— xinh đẹp, trắng trẻo, nõn nà, thơm tho, mềm mại ~~~ ánh mắt của Long Sách bắt đầu biến thành hình trái tim.
Khắp thiên hạ chỉ có mình có thể hôn Heo Bảo! !
Long Sách ngọt ngào hôn nhẹ, đột nhiên, cúc hoa cùng phần eo khó chịu khiến sự thật bày ra trước mặt hắn .
.
Khốn nạn.
.
.
Long Sách mang theo biểu tình = = đi mua cơm .
Vừa mới ra khỏi phòng, ở chỗ ngoặt cầu thang, Long Sách chợt nhìn thấy Vãn Hương đang đứng chờ ở đó.
Vãn Hương tóc dài rối tung, trên người phát ra hương khí đặc biệt dù cách rất xa cũng có thể ngửi thấy, nhưng trong cỗ hương khí kỳ dị lại không nồng đượm, như có như không, ẩn ẩn mà liêu nhân.
Bây giờ mới chỉ năm giờ sáng, còn chưa có người bán nào bày sạp, bởi vậy, Vãn Hương chỉ mặc một cái quần lót, lộ cặp đùi, mị thái liêu nhân đứng ở nơi đó, cũng chỉ có Long Sách nhìn thấy.
"Thái Hoa... Không... Long Sách..." Vãn Hương ôm cánh tay, dường như cũng cảm thấy có chút không thích ứng với với bộ dáng hiện tại của mình, có chút vặn vẹo.
"Cái gì?" Long Sách tuy thưởng thức loại hàng cực phẩm thụ kiểu này của Vãn Hương, nhưng người thông minh như hắn cũng ý thức được, người đột nhiên lấy bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt mình, nhất định không có chuyện tốt lành gì.
"Ta... Ta..." Vãn Hương chậm rãi bước tới, hắn ngay cả giầy cũng không mang, chân trần giẫm trên tấm thảm dưới đất, từng bước một tiếp cận tới gần Long Sách, ánh mắt của hắn phi thường mê ly, động tác cứng ngắc vươn cánh tay, bắt lấy bả vai của Long Sách, lộ ra cái bộ dạng hấp dẫn trí mạng khó nói thành lời kiểu này —— Hệt như người mới lần đầu tiên tiếp khách, mới mẻ, ngây ngô, khơi gợi cho con người ta cảm giác kích thích tột cùng. Nhưng trong ánh mắt để lộ ra mị thái, mãnh liệt không tha, thanh thuần cùng yêu dã, hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, giờ phút này tập trung ở trên thân thể đơn bạc này, cộng thêm hương khí nhẹ nhàng hỗn hợp, thay nhau kích thích lửa nóng tận sâu bên dưới.
"Long Sách... Ta... có thể lọt vào trong mắt của ngươi chứ... ?" Vãn Hương mặt càng ngày càng gần, hương khí như lan, tay hắn cũng bắt đầu không quy củ vuốt ve lồng ngực của Long Sách. Động tác vụng về, lại cẩn thận.
Mà càng khiến cho người ta phun máu hơn chính là, hắn thế nhưng nương theo đó ôm lấy cần cổ Long Sách, nâng một chân lên cọ cọ nửa người dưới của Long Sách, từ trên người hắn tản mát ra một loại hương khí thúc tình hỗn hợp càng ngày càng đậm, ma khí cũng dần dần tán dật, thản nhiên bồng bềnh trong không khí.
"Ngươi thật đẹp, tiểu nhân nhi." Long Sách rốt cuộc cũng cười . Hắn khẽ nâng cằm của Vãn Hương lên, không ngờ Vãn Hương thế nhưng chủ động nhào tới, đem đôi môi son áp tới bên miệng của hắn, lập tức, thân thể hai người chậm rãi nghiêng, cứ như vậy ngã xuống tấm thảm trên bậc thang.
Không thể chờ đợi được mà, Vãn Hương bắt đầu lột quần áo của Long Sách.
.
.
.
"Mộ Dung Đức Âm, ta nghĩ ngươi nên rời giường đi xem, có một việc rất thú vị, hiện tại vào lúc ngươi không hay biết đã phát sinh rồi." Giáng Tuyết im hơi lặng tiếng mà bước vào phòng ngủ Đức Âm, đứng ở bên giường nói.
"Cái gì?" Đức Âm xoay người.
"Đi theo ta." Giáng Tuyết dựng thẳng ngón tay lên đặt ở bên môi, cười cười chớp chớp đôi mắt, "Ngươi thật sự cho rằng, trong thiên hạ sẽ có tình yêu vĩnh cửu , thề nguyền không rời không đổi hay sao?"
Giống một người dẫn đường, Giáng Tuyết khinh thường không tiếng động rảo bước, dẫn Đức Âm gần như chỉ mặc áo ngủ đi ra phòng ngủ tới chỗ cầu thang đang tràn ngập lửa nóng dục vọng.
Cầu thang lầu phản bội.
Giờ phút này, nổi đau đớn sự phản bội thảm thiết nhất nhân gian bày ra trước mặt Đức Âm.
"Đây là... Không có khả năng ! Huynh trưởng sẽ không phản bội ta! Các ngươi đang gạt ta! Gạt ta!" Đức Âm ngồi xổm xuống, bắt đầu gào khàn cả giọng.
Long Sách đang bị Vãn Hương đẩy ngã gặm cắn, cùng với Giáng Tuyết đứng ở phía sau chờ xem kịch vui không hẹn mà cùng nhăn nhó nhìn một màn bi tình đau khổ của Âm Heo.
Cái dáng vẻ đau thương - cứng ngắc – cộng thêm cái tư thế ngồi xổm mất nết kia.
Ngươi tưởng mình đang ngồi cầu chắc.
"Khốn kiếp, ta đi mua điểm tâm. Bảo Bảo, đi cùng ta đi." Long Sách đẩy Vãn Hương ra, khiến cho Vãn Hương té ngã xuống một bên, lập tức đứng lên lôi Âm Heo diễn xuất vụng về rời đi. Cắt đứt màn diễn ngồi kiểu đi ị biểu đạt nội tâm thống khổ khi ghen tuông của Âm Heo.
Mà thời điểm đi xuống thang lầu, Long Sách đút tay trong túi quần tiêu sái quay đầu mỉm cười: "Cái loại trình độ hấp dẫn này, một chút cũng không đủ nhìn đâu, Giáng Tuyết. Người nhát gan như ngươi, chẳng qua cũng chỉ biết tránh đằng sau, nơm nớp lo sợ ngồi đợi ngư ông đắc lợi, ta không nghĩ ngươi lại yếu đuối đến thế."
"Ngươi! ! Ngươi dám nói ta yếu đuối! !" Giáng Tuyết tức giận đến cả người phát run, ngược lại dễ dàng bị Long Sách chọc giận —— tên khốn nạn này từ đầu tới đuôi chẳng qua đều đang diễn trò! ! Hắn với tên ma loại kia cùng nhau đùa bỡn mình! ! Khá khen cho hoàng tử thiên giới! ! Hắn thẹn quá thành giận vươn ngón tay, trong nháy mắt móng tay trở nên nhọn hoắc!
"Không phải nói rồi sao, màn xiếc này của ngươi còn chưa đủ xem đâu." Đức Âm lúc này nhếch khóe miệng, đứng ở trước người Long Sách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^