Phong
☆ Chương 17
Chỉ một chốc, Hàn Trường Sinh đã chạy tới địa phương trên tờ giấy. Đó là một cái ngõ hẻm, sáng sớm ngày mới le lói, trên đường còn chưa có người. Lúc Hàn Trường Sinh chạy tới, Lô Thanh Tiền đứng ở đầu ngõ, đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên tướng mạo đáng khinh, nam nhân kia đang giao túi đồ cho Lô Thanh Tiền, Lô Thanh Tiền lấy ra một thỏi bạc ném cho người đàn ông kia, người nọ liền vái tạ rồi rời đi.
Chuông cảnh báo trong lòng Hàn Trường Sinh vang lên mãnh liệt, da đầu run lên. Cái thứ trong bao tải kia tuyệt đối không phải cái thứ tốt lành gì, dùng để đối phó với hắn à? ! Mỗi một lần hắn bỏ trốn bị bắt trở về dạy dỗ, Lô Thanh Tiền luôn trường kỳ giáo huấn hắn, đem ớt xanh, khổ qua, hồi hương, cà rốt pha thành nước, lừa hắn nói là món thập toàn đại bổ...
Nghĩ tới cái mùi vị kia, Hàn Trường Sinh sợ run cả người, xoay người muốn chạy, nghẻo đầu liền nhìn thấy Lô Bạch Bích đứng ở đằng sau mình, cười thật tươi.
"Ha hả." Hàn Trường Sinh nhìn hắn cười gượng hai tiếng.
Lô Bạch Bích nhìn hắn một hồi, thu liễm ý cười, khe khẽ thở dài, đi đến trước mặt hắn, nắm lên cánh tay bị băng bó của hắn: "Bị thương nặng lắm sao?"
Hàn Trường Sinh khẽ bĩu môi, nhịn không được, ủy khuất mà gật gật đầu: "Ừ!"
Lô Bạch Bích từ trong lòng ngực lấy ra một chai kim sang dược nhét vào trong lòng ngực của hắn. Hàn Trường Sinh nhận ra, đó là thuốc trị thương mà Đỗ Nguyệt Phi đặc biệt nghiên cứu chế tạo, hiệu quả thật tốt.
"Nơi này chơi thật vui à? Mấy ngày nay vui vẻ chứ?" Lô Bạch Bích mỉm cười hỏi.
Lô Thanh Tiền hoàn thành giao dịch bên kia rồi, xách theo bao tải cũng đi tới. Hắn quệt mồm trừng Hàn Trường Sinh, cực lực giả bộ dáng tức giận. Chẳng qua cái biểu tình này ở trên mặt hắn nhìn thế nào cũng giống như làm nũng: "Giáo chủ, gần đây ta cùng với Đỗ Đỗ chủ học tập nghiên cứu chế tạo một loại canh dưỡng thân đại bổ a ~ giáo chủ chơi ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định mệt chết đi rồi, để ta bồi bổ thân mình cho giáo chủ nha?"
Hàn Trường Sinh mắt nhìn bao tải trong tay của hắn, lông tơ cả người đều dựng thẳng đứng hết cả lên. Tả hữu hộ pháp quả nhiên đã nhận ra hắn rồi , lúc này chống cự tuyệt không hữu dụng, chỉ có nghĩ biện pháp qua cửa bọn họ cái đã !
"Ta... Ta... Ta đảm nhiệm chức vị giáo chủ nhiều năm như vậy! Còn chưa từng cống hiến sức mình, thẹn với trên dưới toàn Thiên Ninh giáo!" Hàn Trường Sinh sắc mặt khẽ đổi, biến thành một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, "Ta đã lập một âm mưu kinh người, nếu thánh công có thể giúp Thiên Ninh giáo nhất thống giang hồ! Là! Âm! Mưu! Kinh! Trời! Ta muốn hoàn thành kế hoạch của ta mới trở về!"
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền ngẩn ra, trao đổi ánh mắt, trên mặt viết đầy ba chữ đây không tin.
"Cái ánh mắt này của các ngươi là ý gì? !" Hàn Trường Sinh giận tím mặt, ra tay trước thì được lợi, "Không tin ta? ! Chẳng lẽ ta đã từng lừa gạt các ngươi? !"
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền đều có chút do dự. Nói thực ra, Hàn Trường Sinh lừa bọn họ vô số lần —— quả thật không ít!
"Năm mười bốn tuổi, là ai phá hủy toàn bộ lễ đường của Hoa lão Đường chủ, là ai đứng ra gánh tội thay? !" Hàn Trường Sinh trừng mắt.
Lô Bạch Bích sửng sốt một chút, cắn cắn môi, cúi đầu.
—— Sáu năm trước, một mình Lô Bạch Bích len lén đập nát toàn bộ Càn Khôn đường của tiền lão Đường chủ. Lão Đường chủ cùng với lão giáo chủ tức giận, muốn nghiêm trị đầu sỏ gây tội.
Hàn Trường Sinh dứt khoát đi ra gánh tội thay, may mắn có mọi người cầu tình cho hắn, cuối cùng hắn bị phạt úp mặt vô tường suy xét một tháng. Có điều, Lô Bạch Bích sở dĩ phá hủy Càn Khôn đường là bởi vì Hoa lão Đường chủ đã đánh Hàn Trường Sinh một trận nên thân.
Hàn Trường Sinh giả bộ đáng thương tranh thủ sự đồng tình, rõ ràng chỉ chịu chút đau đớn da thịt, lại ăn vạ làm bộ bị thương nặng nằm ở trên giường suốt ba ngày không động đậy. Lô Bạch Bích nhất thời tức giận quá, mới làm ra hành vi phản nghịch.
"Là ai len lút hạ điên hoàn bảy ngày bảy đêm ở trong nước trà của lão giáo chủ, là ai chịu phạt ? !"
Lô Thanh Tiền ngẩn người, quyệt miệng nghẹn xuống.
—— Hàn Trường Sinh bị phạt diện bích, rõ ràng mỗi ngày đều có người trộm cho đưa đồ ăn thức uống cho hắn.
Hắn vì muốn sớm ngày chấm dứt hình phạt, làm bộ bản thân đói khát nhận hết đau khổ, còn từ chỗ Đỗ Nguyệt Phi trộm lấy viên thuốc khiến thân thể nóng sốt làm bộ bệnh nặng.
Lô Thanh Tiền nhất thời đau lòng, hận lão giáo chủ phạt quá nặng, liền len lút bỏ điên hoàn bảy ngày thất đêm vào trong nước trà của lão giáo chủ. Đương nhiên, cuối cùng việc này làm hại Hàn Trường Sinh không những không thể giảm hình phạt, còn diện bích thêm một tháng.
Hàn Trường Sinh trừng bọn họ, vẻ mặt đau lòng: "Ta tránh ở trong phái Nhạc Hoa này ăn không đủ no mặc không đủ ấm chịu đựng hết đau khổ, đều là vì Thiên Ninh giáo chúng ta! Hai tên vô lương tâm các ngươi, ngay cả lời của ta cũng không tin!"
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền xấu hổ cúi đầu.
Diễn trò làm đủ nguyên bộ, Hàn Trường Sinh dõng dạc nói: "Kế hoạch của ta, sẽ thay đổi bố cục toàn bộ giang hồ, triệt để phá hủy liên minh của võ lâm chính đạo, mà ngay cả thần tiên trên trời cũng không thể tránh thoát khỏi kế hoạch của ta! Các ngươi chờ coi đi!"
"Vậy, giáo chủ ngươi tính toán làm như thế nào?" Lô Bạch Bích nhỏ giọng hỏi.
"Cái này à, bởi vì là một âm mưu~ kinh thiên, bên trong rất rắc rối phức tạp, phạm vi liên lụy rất rộng, nhất thời không thể nói rõ ràng với các ngươi." Hàn Trường Sinh đáp, "Tóm lại, trước hết các ngươi giúp ta kiểm chứng một chuyện."
Lô Bạch Bích hỏi: "Chuyện gì?"
Hàn Trường Sinh nói: " Hoàng Phủ Thổ Căn của Thiên Duyên sơn trang, giúp ta kiểm chứng một chút, hắn chết như thế nào."
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền vẻ mặt mờ mịt, dường như cũng chưa từng nghe nói qua người này. Lô Bạch Bích gật đầu nói: "Ta biết. Tra được ta sẽ tới tìm ngươi."
Lô Thanh Tiền hỏi: "Vậy giáo chủ trước khi hoàn thành đại âm mưu này phải tránh ở phái Nhạc Hoa sao? Có thể có nguy hiểm gì hay không a?"
Hàn Trường Sinh khoát tay: "Sẽ không. Nếu có biến hóa, ta sẽ phái người thông báo cho các ngươi !"
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Trường Sinh không nhịn được âm thầm cười trộm. May mắn lúc này đuổi theo chính là Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền, tả hữu hộ pháp nhà hắn mặc dù tính tình thất thường nhưng cũng là hai người nghe lời nhất dễ lừa nhất.
Còn không phải sao, mình chỉ cần dùng hai ba câu nói dối đã lừa được bọn họ, hoàn toàn quên mất bọn họ đến đây là hỏi tội túm giáo chủ bỏ trốn mang về . Nếu đổi lại là tứ đại Đường chủ chỉ sợ hôm nay sẽ không dễ lừa như vậy.
"Đúng rồi ." Hàn Trường Sinh hỏi, "Tối hôm qua Âm Dương Song Sát không phải bị các ngươi bắt rồi sao? Hiện tại bọn họ ở đâu?"
Nhắc tới Âm Dương Song Sát, trên mặt Lô Bạch Bích cùng với Lô Thanh Tiền lại nở nụ cười tươi. Lô Bạch Bích cười đến độ trong nháy mắt có thể làm tan băng sơn: "Cướp người của Thiên Ninh giáo ta, đả thương giáo chủ Thiên Ninh giáo của ta. A. A. A. A."
Ngay cả Hàn Trường Sinh cũng nhịn không được khẽ run.
Lô Thanh Tiền híp mắt: "Bọn họ đang ở trong ngõ hẻm."
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền dẫn Hàn Trường Sinh đi vào ngõ nhỏ, trong ngõ hẻm hẻo lánh, Âm Dương Song Sát vẫn không nhúc nhích xụi lơ ở bên tường xem ra đã bị điểm huyệt đạo. Da mặt của bọn họ từ đỏ chuyển thành màu đen, mạch máu trên người của lộ ra, biểu tình thống khổ, xem ra đã nhẫn nại đến cực hạn.
Hàn Trường Sinh đi đến trước mặt Âm Dương Song Sát ngồi xổm xuống, Âm Dương Song Sát vừa nhìn thấy Hàn Trường Sinh, vẻ mặt thống khổ lại thêm phần hoảng sợ: "Ngươi... rốt cuộc thì ngươi là..." Bọn họ cũng không có bị điểm á huyệt, chính là giờ này khắc này đã sức cùng lực kiệt, muốn nói cũng nói không ra hơi.
Hàn Trường Sinh híp mắt cao thấp đánh giá bọn họ. Hắn đảm nhiệm vị trí giáo chủ Thiên Ninh giáo kế thừa truyền thống giáo chủ thế hệ trước không riêng gì thuật dịch dung cùng võ công, còn có lòng dạ hẹp hòi. Đắc tội với người của hắn, một kẻ cũng sẽ không bỏ qua!
Lô Thanh Tiền cởi bỏ bao tải trong tay, Hàn Trường Sinh ngửi được một mùi thối tanh, nhíu mày nói: "Đây là cái gì?"
Lô Thanh Tiền không chút hoang mang đeo bao tay, từ trong bao tải lấy ra mấy cái chai, quơ quơ cái chai trong tay trước mặt Âm Dương Song Sát: "Đây là ta cố ý tìm người mua tới, các ngươi không phải thích đồng tử sao? Ở trong này chính là nước tiểu đồng tử phân đồng tử bãi mứa của đồng tử gỉ mũi đồng tử ráy tai đồng tử... Ừ, cộng thêm tổ hợp gầu đồng tử trộn chung đó. Ta còn đặc biệt chuẩn bị điểm tâm nhỏ cho mỹ vị cho các ngươi nha, không cần phải qía cao hứng đâu ~ "
Hàn Trường Sinh: "..."
Trong mắt Âm Dương Song Sát đã không còn chút sinh ý.
Lô Thanh Tiền đang muốn cho Âm Dương Song Sát thử đống điểm tâm nhỏ mỹ vị này, Hàn Trường Sinh đột nhiên lên tiếng: "Để cho ta tới! Thù của ta, ta muốn tự tay báo!"
Lô Thanh Tiền yên lặng đưa cho hắn một bộ bao tay, đem cái túi giao cho hắn.
Hàn Trường Sinh đeo bao tay, mở nắp bình, nâng mặt Dương Sát lên, Dương Sát bày ra vẻ mặt tuyệt vọng: "Cứu mạng..."
Hàn Trường Sinh làm sao nghe lời cầu xin tha thứ của nàng, đem cái chai tất cả tưới vào trong miệng nàng. Sau đó, hắn lại cung cấp ba bình "tinh hoa" đồng tử cho Âm Sát.
Một lát sau, Âm Dương Song Sát bắt đầu nôn mửa, hộc ra một đống xanh xanh đỏ đỏ.
Hàn Trường Sinh vẻ mặt chán ghét: "Không nên gấp gáp, chỗ này của ta còn có rất nhiều, chậm rãi nôn, nôn xong rồi ăn tiếp."
Nhưng lại xảy ra chuyện kỳ quái, từ lúc Âm Dương Song Sát nôn mửa, da mặt xanh tím của bọn họ thế nhưng dần dần khôi phục huyết sắc. Khi bọn hắn nôn sạch sành sanh, bọn họ đã khôi phục lại bộ dáng người bình thường.
Sau khi nôn tháo xong, Âm Dương Song Sát cúi đầu nhìn thân thể của mình, khẽ giãn gân cốt một xíu ——ngay cả huyệt đạo bị tả hữu hộ pháp phong bế đều đã cởi bỏ !
Hàn Trường Sinh kinh ngạc nhìn bọn họ, Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền nhíu mày, che ở trước người Hàn Trường Sinh, chuẩn bị ra tay chế ngự Âm Dương Song Sát. Lại chỉ thấy Âm Dương Song Sát kích động ôm chầm lấy nhau, nước mắt đầy mặt: "A ha ha ha ha ha! Chúng ta tốt rồi ! Chúng ta đã được chữa trị!"
Bọn người Hàn Trường Sinh trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ cũng không biết, hóa ra hai người Âm Dương Song Sát vì tránh né khởi đợt đuổi giết của Thiên Ninh giáo mà ở núi hoang một năm rưỡi. Trong một năm rưỡi này, bọn họ không thể hút nguyên khí đồng nam đồng nữ, công pháp tà môn lại không thể ngừng luyện được, vì thế khí huyết nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma, biến thành quái vật ba ngày đã có hai ngày nhất định phải hút nguyên khí.
Bất đắc dĩ, bọn họ mới bất chấp nguy hiểm mạo hiểm bị Thiên Ninh giáo đuổi giết cũng phải tái xuất giang hồ tiếp tục làm chuyện ác. Không dự đoán được vừa rồi Hàn Trường Sinh cho bọn hắn dùng " tinh hoa đồng tử " thế nhưng có thể bức ra độc tố bên trong cơ thể của bọn họ, khai thông khí huyết bị ứ ngưng trong cơ thể của bọn họ, sau này cũng không cần phải tiếp tục hút nguyên khí nữa!
"Ân nhân! !" Âm Dương Song Sát nước mắt rơi đầy mặt bò tới bên chân Hàn Trường Sinh, "Ân nhân! Cám ơn ân cứu mạng của người! Từ nay về sau chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người, người chính là cha mẹ tái sinh của chúng ta! !" Nói xong dùng sức dập đầu với Hàn Trường Sinh.
Hàn Trường Sinh trợn mắt há hốc mồm. Vì cái gì gần đây luôn phát sinh một số chuyện làm hắn xem cũng không hiểu?
Lô Bạch Bích đột nhiên lên tiếng: "Có người!" Hắn nhìn lại, chỉ thấy có người đứng ở đầu ngõ.
Lúc này trời đã sáng, dân chúng trên trấn đã bắt đầu hoạt động, vì thế con hẻm vắng vẻ không người cũng xuất hiện người đi đường.
Người nọ đứng ở ngõ nhỏ, nhìn tình huống trong ngõ hẻm thấy Âm Dương Song Sát liên tục dập đầu với Hàn Trường Sinh thì giật mình, đột nhiên giống như phát điên vừa chạy vừa hét lớn: "Âm Dương Song Sát đã bị đại đệ tử phái Nhạc Hoa bắt được nha! Ha ha ha! Bắt được rồi nha!"
Các đệ tử phái Nhạc Hoa xuống núi bắt ma đầu, lão bách tính trên trấn cơ hồ đều gặp qua đệ tử phái Nhạc Hoa.
Hơn nữa lúc ra cửa, Hàn Trường Sinh mặc quần áo của phái Nhạc Hoa, người nọ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Chuyện Âm Dương Song Sát giả dạng cặp vợ chồng bị mất con vào đêm qua cũng bị truyền ra, bởi vậy người nọ nhìn thấy Âm Dương Song Sát hướng Hàn Trường Sinh dập đầu, chỉ dùng một giây đã có thể não bổ ra sự tích anh hùng hàng ma, vui quá mà khóc, lòng người khoái trá, khắp chốn mừng vui, chạy nhanh bẩm báo.
Chưa đầy một khắc, toàn bộ đường cái đều có tiếng người ồn ào.
"Đã bắt được Âm Dương Song Sát? Là ai bắt được ?" "Là đại đệ tử phái Nhạc Hoa a!" "Đại đệ tử phái Nhạc Hoa tên gọi là gì?" "Lý Cửu Long a! Phái Nhạc Hoa hướng thiện trừng ác! Không hổ là danh môn chính phái!"
Hàn Trường Sinh =口=
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía Hàn Trường Sinh: "Làm sao bây giờ?"
Hàn Trường Sinh khinh bỉ nhìn Âm Dương Song Sát quỳ trên mặt đất, khoát tay: "Giết đi." Có một số việc làm sai sẽ không có bù đắp. Nếu có, hiện tại hắn cũng sẽ không nghẹn khuất đeo cái mặt của Lý Cửu Long mà đứng ở chỗ này .
Âm Dương Song Sát vẻ mặt hoảng sợ, còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, một đạo hàn quang hiện lên, kiếm trong tay Lô Bạch Bích đã cắt đứt yết hầu bọn họ.
Hàn Trường Sinh khoát tay: "Các ngươi đi trước đi, chuyện sau đó ta sẽ xử lý ."
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền gật gật đầu, nhảy lên tường, nhanh chóng biến mất.
Tốc độ tin tức lan truyền quá nhanh, chỉ chốc lát sau, toàn bộ trấn Nhạc Dương đều đắm chìm trong niềm vui khi tai họa bị giải trừ.
"Lý Cửu Long! Đại anh hùng! Lý Cửu Long! Đại anh hùng!" Tiếng hoan hô hò hét vang vọng khắp Nhạc Dương trấn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ Chỉ Chỉ X2, Waizhli, Manh Manh, Tô Phàm - Thanh Anh X16 địa lôi
Nội dung vở kịch giống như bệnh trĩ lại giống như ngựa hoang chạy thiệt xa.
Nội dung vở kịch giống như bệnh trĩ lại giống như ngựa hoang chạy thiệt xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^