Từ thời cổ đại, đám người Mộ Dung Đức Âm mang theo Giáng Tuyết cùng Vãn Hương từ trên trời giáng xuống xong ném hai người bọn hắn tới cái giường trong ký túc xá. Bốn người vây quanh hai người này kiểm tra một lượt, lật ngược mí mắt, kéo lỗ tai, kết quả phát hiện Giáng Tuyết có đôi tai nhọn khác hẳn với người thường, thể trọng của Vãn Hương chỉ có năm mươi cân, sự thật hiển nhiên hai người đều không phải con người.
Đức Âm ra lệnh cho Địa Ngục Khuyển: "Cứu tỉnh hai bọn họ đi."
Địa Ngục Khuyển lập tức dùng thanh sắt ngăn cách hai bên sau đó kéo cái chăn phủ lên, Long Sách với Đức Âm nằm ở một bên, cách một cái chăn chế tác đơn sơ vừa hâm nóng tình cảm, vừa nghe địa ngục khuyển dùng động tĩnh tàn khốc gọi tỉnh người.
"Đức Âm, ngươi biết không, nội trong một canh giờ ngươi không ở bên cạnh, ta lo lắng cho ngươi biết bao..." Long Sách môi khẽ chạm lên khuôn mặt Đức Âm, sau đó môi ấn môi, kể ra dòng tưởng niệm giống như phát cuồng của mình.
Mà Đức Âm thì cởi bỏ nút thắt của hắn, thuần thục đặt hắn ở dưới thân.
Địa Ngục Khuyển thức thời kéo hai người Giáng Tuyết Vãn Hương lê dài ra ngoài cửa hành lang tiếp tục cứu tỉnh, Thị Long có chút tán loạn theo ra ngoài —— nói thực, nhìn thấy trên sân thể dục có một đám người nằm chất đống khi ấy, hắn đã có chút không rét mà run .
Một đêm này, Đức Âm ngủ rất yên ổn.
Ngày kế, màn đêm đã bị ma lực Đức Âm ảnh hưởng, bầu trời tối đen không chút ánh sáng, không khí ngập tràn áp lực. Nhóm người trên sân thể dục bắt đầu lục tục tỉnh lại, ai nấy đều không tránh khỏi cảm giác đau đầu, mệt mỏi, toàn thân kiệt quệ, có vài người không hiểu vì sao bị thương nặng, tỷ như bạn học bị giẫm nát xương tay.
Sinh hoạt thường nhật quay trở về.
Long Sách sớm đã ra khỏi giường, dùng thân phận người đại diện hợp pháp của công ty Long Âm chuẩn bị bàn bạc với công ty Tây Môn. Dưới sự can thiệp của Long Sách, Tiếu Minh cũng được đưa tới bệnh viện.
Về phần hai vị Giáng Tuyết với Vãn Hương kia, đã ‘được’ Địa Ngục Khuyển cứu tỉnh , cũng bị trói lại. Giáng Tuyết nhìn thấy Địa Ngục Khuyển vô cùng kích động, không ngừng gọi người nhưng bị Địa Ngục Khuyển nhét bao gối vào miệng.
Lúc Long Sách bận rộn việc công ty, Đức Âm chịu trách nhiệm thẩm vấn hai người này. Địa Ngục Khuyển ném cho Thị Long một cái biên bản, bảo hắn ghi lại khẩu cung.
"Chúng ta cũng không phải cảnh sát, vì sao phải ghi lại khẩu cung?" Thị Long có chút hoang mang.
"Bởi vì tiểu chủ nhân thích như vậy." Địa Ngục Khuyển đáp, với hắn mà nói, đây chính là lý do lớn nhất.
"... ..." Thị Long đành phải nhận mệnh cầm lấy bút bi, ngồi ở trên băng ghế bắt đầu viết khẩu cung. Đức Âm ngồi phía sau bàn làm việc, mở đèn bàn lên, dùng đèn bàn chiếu sáng vào hai người Vãn Hương Giáng Tuyết vốn đang bị trói như bánh chưng ở dưới đất.
"Đây là đâu? Thái Hoa đâu rồi?" Vãn Hương không bị chặn miệng, vô thức hỏi.
"No, ta mới là người hỏi." Âm Heo rất có phong phạm boss lớn nhấc chân lên bắt chéo, "Ngươi tên là gì? Chức nghiệp? Tuổi? Từ đâu tới đây? Ngươi với hắn có quan hệ như thế nào?"
Vãn Hương bị đèn bàn chiếu lóa mắt không nhìn rõ bộ dáng của Đức Âm, luôn miệng lẩm bẩm nói: "Thái Hoa... Ta muốn gặp Thái Hoa..."
Mà Giáng Tuyết bị người nhét bao gối luôn mồm kêu a nha.
"Thành thật trả lời." Địa Ngục Khuyển sắm nhân vật ác nô, dùng chân đạp Vãn Hương một cái, khiến cho hai người bị trói chặt té trên mặt đất.
"Hoa Ảnh, phải chú ý chúng ta luôn coi trọng nhân quyền của tù binh." Đức Âm trong tay cầm tẩu thuốc lấy từ trong tủ treo quần áo của Tiếu Minh, làm bộ làm tịch ở trên bàn gẩy tàn thuốc, sau đó ngậm ở trong miệng —— kỳ thật cái tẩu thuốc kia căn bản không có mồi lửa.
"Ta chỉ muốn gặp Thái Hoa..." Nước mắt Vãn Hương chảy ra, hô hấp dồn dập, nội thương bị Giáng Tuyết đả thương nhất thời bởi vì cảm xúc kích động phát tác, hộc máu.
"... Người này thật sự là cứng đầu cứng cổ." Âm Heo gõ nhịp cái bàn, ý bảo Địa Ngục Khuyển lấy bao gối trong miệng Giáng Tuyết ra.
Cuối cùng Giáng Tuyết cũng có thể nói chuyện , hắn kích động kêu to: "Bệ hạ! Bệ hạ! Ta là Giáng Tuyết! Rốt cục ta cũng tìm được ngài ! Ta biết hiện tại ngài đã không còn nhớ rõ ta ! Có điều không quan hệ! Có Giáng Tuyết trợ giúp, ngài nhất định sẽ hoàn thành chí nguyện nhất thống tam giới to lớn ! Ngài mau thả ta! Van cầu ngài!"
"Câm miệng, ta biết ngươi là Giáng Tuyết." Địa Ngục Khuyển đột nhiên nói một câu khác biệt với ngữ khí hòa bình thường ngày, ngay cả giọng điệu cũng có chút thay đổi.
Âm Heo với Thị Long đều (⊙_⊙)
Tiếp đó, Địa Ngục Khuyển cười lạnh, lộ ra khí phách đế vương, đáp: "Có điều, tiểu chủ nhân bảo ngươi cung khai, ngươi chỉ cần cung khai, hắn hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó cho ta, bằng không phải liền bầm thây vạn đoạn."
Giáng Tuyết cứng đờ.
Vài giây sau, hắn hỏng mất .
Hiển nhiên, ma đế đã hồi phục ký ức, nhưng mà...
Về căn bản hắn đã hoàn toàn bị ma loại mê hoặc! ! ! !
***********
Âm Heo cũng không phải là loài heo, ấy, là người gặp chuyện cũng không đổi sắc mặt. Vì thế hắn chuyển đèn bàn về phía Địa Ngục Khuyển, nói: "Thoạt nhìn các ngươi là chỗ quen biết cũ, nếu không tra ra được gì, Hoa Ảnh, ngươi thay bọn họ trả lời đi, Giáng Tuyết này có lai lịch gì."
Khi nói chuyện, Âm Heo xé mở bịch khoai tây sấy của Tiếu Minh, vừa ăn vừa thẩm vấn. Thị Long
= = : "Vậy ta có cần ghi khẩu cung nữa không?"
"Ghi." Địa Ngục Khuyển dùng ánh mắt khủng bố trừng hắn một cái, ý bảo Thị Long chớ có lên tiếng, thành thật ghi chép đi.
Địa Ngục Khuyển quỳ xuống, cúi đầu đáp lời: "Tiểu chủ nhân, sau khi hai người này từ trên trời rơi xuống, tiếp đó ta nhìn thấy khuôn mặt Giáng Tuyết, vì thế lập tức nhớ lại ký ức kiếp trước của mình, cho nên mới nhận ra hắn."
"Kiếp trước?" Âm Heo dường như đối với cái này rất hứng thú.
"Vâng, kiếp trước thuộc hạ chính là người đứng đầu Ma tộc, đã từng muốn thông qua phương pháp xóa bỏ ký ức trốn chạy nguyền rủa hắc ám trời sinh mà tiểu chủ nhân mang đến. Đồng thời, thông qua mệnh thuật nghịch thiên, không ngừng luân hồi chuyển thế, từ từ tiếp cận tiểu chủ nhân chuyển thế, ý đồ cướp lấy ma lực trời sinh của tiểu chủ nhân. Vì để không quên mục đích của mình, ta đã hạ trên người mình một cái bí thuật cao nhất của Ma tộc, nếu như ta thành công tìm được tiểu chủ nhân ngài, sau khi nhìn thấy đồng loại Ma tộc sẽ lập tức khôi phục lại ký ức. Vì thế vừa rồi, ta liền nhận ra Giáng Tuyết.
Giáng Tuyết là nam sủng kiếp trước của ta, là Ma tộc, bây giờ đã một ngàn năm trăm tuổi, tâm tính giả dối, thân cao xxx cm, thể trọng là xx. Xxx kg, giới tính nam, sức chiến đấu luỹ thừa xxx..." 【 Cái luỹ thừa chiến đấu là cái quái gì? 】
Giáng Tuyết hóa đá nhìn ma đế bá đạo vốn đã khôi phục ký ức nhưng vẫn như trước vô cùng vô cùng trung khuyển —— a a a a! ! Mọi chuyện đến tột cùng là xảy ra chuyện gì! ! Vì cái gì sau khi khôi phục ký ức, hắn vẫn giống như một con chó điên! ! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ kỳ thật hết thảy mọi chuyện đều là kế sách của ma đế? Hắn làm bộ trung tâm, kì thực vì vì muốn đổi lấy tín nhiệm của ma loại?
Không sai, theo như bản chất giả dối hung ác của ma đế, hắn là như thế nhất định là vì nguyên nhân này! Giáng Tuyết tự cho bản thân mình là người hiểu rõ ma đế nhất.
Nhưng hắn sai rồi, Địa Ngục Khuyển cho dù có khôi phục ký ức, hắn vẫn coi việc trung tâm với Đức Âm là hết thảy —— bị hắc ám hỗn độn mê hoặc không thể tự kềm chế, không phải chỉ có mỗi mình Long Sách.
Mà Đức Âm, hắn chưa bao giờ từng hoài nghi lòng trung của Địa Ngục Khuyển, hoặc là nói, Địa Ngục Khuyển trung hay bất trung, hắn đều không quan tâm. Vì thế Âm Heo nhai khoai tây hỏi: "Vậy cũng có nghĩa là, hiện tại Hoa Ảnh ngươi có ma lực ?"
"Không, ma lực cái gì, chỉ khi thuộc hạ thu hồi lại ma hồn bị bao phủ trong cấm địa Ma tộc mới có khả năng khôi phục, thuộc hạ vĩnh viễn sẽ dùng thân phận hiện tại, đi theo tiểu chủ nhân ngài, duy trì thế giới chủ nghĩa duy vật khách quan của tiểu chủ nhân." Địa Ngục Khuyển đáp.
"Ha. Không hổ là khuyển nhà ta." Đức Âm vừa lòng gật gật đầu.
Địa Ngục Khuyển được khen ngợi, cực kỳ hưng phấn đi tới phía trước hai bước, môi hôn lên đôi chân mang dép lê của Đức Âm: "Thuộc hạ... Vĩnh viễn trung với tiểu chủ nhân!"
Nếu hắn có cái đuôi, hiện tại nhất định sẽ lắc qua lắc lại.
Giáng Tuyết cảm thấy mắt mình đã mù. Hàng kia không phải ma đế không ai bì nổi! Tuyệt đối không phải! !
"Cầm, đây là phần thưởng của ngươi ." Đức Âm từ trong bịch khoai cầm ra một nắm đưa cho hắn, Địa Ngục Khuyển vui sướng đưa hai tay ôm lấy , vùi đầu gặm lấy gặm để, Đức Âm thì sờ sờ đầu của hắn, khen ngợi.
Giáng Tuyết rốt cục cũng hộc máu .
Thị Long đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã quen với trạng thái bị sét đánh này rồi.
Đúng không? Năng lực thừa nhận của tâm lý không biết vào lúc nào cũng đã được tăng cường , hoặc là nói, bản thân mình cũng bắt đầu không bình thường ?
"Như vậy, người bị trói chung với Giáng Tuyết cũng là Ma tộc sao?" Lúc Đức Âm đề cập tới hai chữ Ma tộc, đột nhiên cảm thấy thật huyền huyễn, hắn cũng không thể tưởng tượng nỗi, so với Ma tộc, cái kết quả thiên giới đối với hắn lại còn càng thêm không đáng tin.
Địa Ngục Khuyển nhớ lại một chút rồi đáp: "Hắn là Vãn Hương tiên tử, là người trên thiên giới, nam, một ngàn ba trăm tuổi, thân cao xxx, thể trọng xxx, luỹ thừa chiến đấu xxx, độ mỹ mạo là xxx..."
"Tốt , ta có chút kỳ quái, người của thiên giới vì cái gì lại ở cùng một chỗ với Ma tộc, hơn nữa bọn họ hình như còn là kiểu đấu đến ngươi chết ta sống, " Đức Âm nhấc chân bắt chéo, vươn một ngón trỏ căn chỉ vào hai người bên dưới nói: "Chân tướng chỉ có một —— căn cứ theo quy tắc 'Tương ái muốn giết' mà huynh trưởng đã nói, nước với lửa khó dung rất dễ cọ sát ra gian tình nóng bỏng, như vậy, Giáng Tuyết với Vãn Hương, kỳ thật là một đôi đi!"
"Tiểu chủ nhân minh giám!" Địa Ngục Khuyển lập tức vỗ tay.
"Quân tử giúp người tọa nguyện, Hoa Ảnh, nếu chúng ta thân là phàm nhân, liền tận tình làm tốt vị thế chủ nhà, giúp bọn họ hoàn thành chuyện tốt đi." Âm Heo nói.
"Vậy thuộc hạ đi chuẩn bị xuân dược." Địa Ngục Khuyển bắt đầu ném hai người lên trên giường.
"Chúng ta đây đi ra ngoài dạo một vòng đi, đừng quấy rầy bọn họ." Âm Heo đứng lên.
【Âm Heo hắc ám! Ngươi đã làm gì ta rồi! 】
Chỉ thấy Địa Ngục Khuyển cấp tốc xả quần áo của Vãn Hương hộc máu đến vô lực cùng với quần áo của Giáng Tuyết, đồng thời hạ xuân dược cực mạnh với bọn hắn, như vậy ai là công, ai là thụ nhỉ?
Địa Ngục Khuyển nghĩ nghĩ, cuối cùng ác độc mà nắm cổ Giáng Tuyết: "Ngươi thế nhưng dám tư thông với người thiên giới, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện bị thiên nhân đâm cho sáng mắt! Hừ hừ hừ hừ!" Nói xong liền dùng dây thừng trói hai tay Giáng Tuyết vào cột giường, sau đó ném Vãn Hương đè lên trên người hắn, sau đó dùng dây thừng trói chặt hai người lại, là cái loại mặt kề mặt.
Sau khi trói hai người lại thành cái bánh chưng, Địa Ngục Khuyển lấy điện thoại di động, chụp cho hai người một đống hình, rồi lập tức chạy theo Âm Heo đi tản bộ.
Trên đường tản bộ, Địa Ngục Khuyển nhỏ giọng nói với Âm Heo: "Tiểu chủ nhân, Thái Hoa trong miệng Vãn Hương, kỳ thật chính là hoàng tử thiên giới, nghe đâu trong lúc ngài ở nhân gian du ngoạn, hắn đã hạ phàm . Theo ta được biết, Long Sách lớn lên giống Thái Hoa như đúc."
Âm Heo (⊙v⊙): "Nói như vậy, đột nhiên ta phát hiện có món 'lễ vật' thật tốt có thể tặng cho huynh trưởng ."
Long Sách thích khổ bức nhất có bị đỉnh đến hay không ( gào thét -ing )!
Âm Heo đắc ý cười to ba tiếng. Lập tức hắn nói với Địa Ngục Khuyển: "Ta nhớ rõ, sau khi trở về Long Sách vẫn chưa cho chúng ta tiền tiêu vặt, có phải là hắn cố ý lảng tránh hay không."
"Đúng vậy, chủ nhân."
"Kẻ không cho tiền tiêu vặt cũng phải bị khổ bức trừng phạt."
"Không sai! Chủ nhân!"
"Hừ hừ hừ hừ..."
Âm Heo nhe răng cười.
"Ghi." Địa Ngục Khuyển dùng ánh mắt khủng bố trừng hắn một cái, ý bảo Thị Long chớ có lên tiếng, thành thật ghi chép đi.
Địa Ngục Khuyển quỳ xuống, cúi đầu đáp lời: "Tiểu chủ nhân, sau khi hai người này từ trên trời rơi xuống, tiếp đó ta nhìn thấy khuôn mặt Giáng Tuyết, vì thế lập tức nhớ lại ký ức kiếp trước của mình, cho nên mới nhận ra hắn."
"Kiếp trước?" Âm Heo dường như đối với cái này rất hứng thú.
"Vâng, kiếp trước thuộc hạ chính là người đứng đầu Ma tộc, đã từng muốn thông qua phương pháp xóa bỏ ký ức trốn chạy nguyền rủa hắc ám trời sinh mà tiểu chủ nhân mang đến. Đồng thời, thông qua mệnh thuật nghịch thiên, không ngừng luân hồi chuyển thế, từ từ tiếp cận tiểu chủ nhân chuyển thế, ý đồ cướp lấy ma lực trời sinh của tiểu chủ nhân. Vì để không quên mục đích của mình, ta đã hạ trên người mình một cái bí thuật cao nhất của Ma tộc, nếu như ta thành công tìm được tiểu chủ nhân ngài, sau khi nhìn thấy đồng loại Ma tộc sẽ lập tức khôi phục lại ký ức. Vì thế vừa rồi, ta liền nhận ra Giáng Tuyết.
Giáng Tuyết là nam sủng kiếp trước của ta, là Ma tộc, bây giờ đã một ngàn năm trăm tuổi, tâm tính giả dối, thân cao xxx cm, thể trọng là xx. Xxx kg, giới tính nam, sức chiến đấu luỹ thừa xxx..." 【 Cái luỹ thừa chiến đấu là cái quái gì? 】
Giáng Tuyết hóa đá nhìn ma đế bá đạo vốn đã khôi phục ký ức nhưng vẫn như trước vô cùng vô cùng trung khuyển —— a a a a! ! Mọi chuyện đến tột cùng là xảy ra chuyện gì! ! Vì cái gì sau khi khôi phục ký ức, hắn vẫn giống như một con chó điên! ! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ kỳ thật hết thảy mọi chuyện đều là kế sách của ma đế? Hắn làm bộ trung tâm, kì thực vì vì muốn đổi lấy tín nhiệm của ma loại?
Không sai, theo như bản chất giả dối hung ác của ma đế, hắn là như thế nhất định là vì nguyên nhân này! Giáng Tuyết tự cho bản thân mình là người hiểu rõ ma đế nhất.
Nhưng hắn sai rồi, Địa Ngục Khuyển cho dù có khôi phục ký ức, hắn vẫn coi việc trung tâm với Đức Âm là hết thảy —— bị hắc ám hỗn độn mê hoặc không thể tự kềm chế, không phải chỉ có mỗi mình Long Sách.
Mà Đức Âm, hắn chưa bao giờ từng hoài nghi lòng trung của Địa Ngục Khuyển, hoặc là nói, Địa Ngục Khuyển trung hay bất trung, hắn đều không quan tâm. Vì thế Âm Heo nhai khoai tây hỏi: "Vậy cũng có nghĩa là, hiện tại Hoa Ảnh ngươi có ma lực ?"
"Không, ma lực cái gì, chỉ khi thuộc hạ thu hồi lại ma hồn bị bao phủ trong cấm địa Ma tộc mới có khả năng khôi phục, thuộc hạ vĩnh viễn sẽ dùng thân phận hiện tại, đi theo tiểu chủ nhân ngài, duy trì thế giới chủ nghĩa duy vật khách quan của tiểu chủ nhân." Địa Ngục Khuyển đáp.
"Ha. Không hổ là khuyển nhà ta." Đức Âm vừa lòng gật gật đầu.
Địa Ngục Khuyển được khen ngợi, cực kỳ hưng phấn đi tới phía trước hai bước, môi hôn lên đôi chân mang dép lê của Đức Âm: "Thuộc hạ... Vĩnh viễn trung với tiểu chủ nhân!"
Nếu hắn có cái đuôi, hiện tại nhất định sẽ lắc qua lắc lại.
Giáng Tuyết cảm thấy mắt mình đã mù. Hàng kia không phải ma đế không ai bì nổi! Tuyệt đối không phải! !
"Cầm, đây là phần thưởng của ngươi ." Đức Âm từ trong bịch khoai cầm ra một nắm đưa cho hắn, Địa Ngục Khuyển vui sướng đưa hai tay ôm lấy , vùi đầu gặm lấy gặm để, Đức Âm thì sờ sờ đầu của hắn, khen ngợi.
Giáng Tuyết rốt cục cũng hộc máu .
Thị Long đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã quen với trạng thái bị sét đánh này rồi.
Đúng không? Năng lực thừa nhận của tâm lý không biết vào lúc nào cũng đã được tăng cường , hoặc là nói, bản thân mình cũng bắt đầu không bình thường ?
"Như vậy, người bị trói chung với Giáng Tuyết cũng là Ma tộc sao?" Lúc Đức Âm đề cập tới hai chữ Ma tộc, đột nhiên cảm thấy thật huyền huyễn, hắn cũng không thể tưởng tượng nỗi, so với Ma tộc, cái kết quả thiên giới đối với hắn lại còn càng thêm không đáng tin.
Địa Ngục Khuyển nhớ lại một chút rồi đáp: "Hắn là Vãn Hương tiên tử, là người trên thiên giới, nam, một ngàn ba trăm tuổi, thân cao xxx, thể trọng xxx, luỹ thừa chiến đấu xxx, độ mỹ mạo là xxx..."
"Tốt , ta có chút kỳ quái, người của thiên giới vì cái gì lại ở cùng một chỗ với Ma tộc, hơn nữa bọn họ hình như còn là kiểu đấu đến ngươi chết ta sống, " Đức Âm nhấc chân bắt chéo, vươn một ngón trỏ căn chỉ vào hai người bên dưới nói: "Chân tướng chỉ có một —— căn cứ theo quy tắc 'Tương ái muốn giết' mà huynh trưởng đã nói, nước với lửa khó dung rất dễ cọ sát ra gian tình nóng bỏng, như vậy, Giáng Tuyết với Vãn Hương, kỳ thật là một đôi đi!"
"Tiểu chủ nhân minh giám!" Địa Ngục Khuyển lập tức vỗ tay.
"Quân tử giúp người tọa nguyện, Hoa Ảnh, nếu chúng ta thân là phàm nhân, liền tận tình làm tốt vị thế chủ nhà, giúp bọn họ hoàn thành chuyện tốt đi." Âm Heo nói.
"Vậy thuộc hạ đi chuẩn bị xuân dược." Địa Ngục Khuyển bắt đầu ném hai người lên trên giường.
"Chúng ta đây đi ra ngoài dạo một vòng đi, đừng quấy rầy bọn họ." Âm Heo đứng lên.
【Âm Heo hắc ám! Ngươi đã làm gì ta rồi! 】
Chỉ thấy Địa Ngục Khuyển cấp tốc xả quần áo của Vãn Hương hộc máu đến vô lực cùng với quần áo của Giáng Tuyết, đồng thời hạ xuân dược cực mạnh với bọn hắn, như vậy ai là công, ai là thụ nhỉ?
Địa Ngục Khuyển nghĩ nghĩ, cuối cùng ác độc mà nắm cổ Giáng Tuyết: "Ngươi thế nhưng dám tư thông với người thiên giới, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện bị thiên nhân đâm cho sáng mắt! Hừ hừ hừ hừ!" Nói xong liền dùng dây thừng trói hai tay Giáng Tuyết vào cột giường, sau đó ném Vãn Hương đè lên trên người hắn, sau đó dùng dây thừng trói chặt hai người lại, là cái loại mặt kề mặt.
Sau khi trói hai người lại thành cái bánh chưng, Địa Ngục Khuyển lấy điện thoại di động, chụp cho hai người một đống hình, rồi lập tức chạy theo Âm Heo đi tản bộ.
Trên đường tản bộ, Địa Ngục Khuyển nhỏ giọng nói với Âm Heo: "Tiểu chủ nhân, Thái Hoa trong miệng Vãn Hương, kỳ thật chính là hoàng tử thiên giới, nghe đâu trong lúc ngài ở nhân gian du ngoạn, hắn đã hạ phàm . Theo ta được biết, Long Sách lớn lên giống Thái Hoa như đúc."
Âm Heo (⊙v⊙): "Nói như vậy, đột nhiên ta phát hiện có món 'lễ vật' thật tốt có thể tặng cho huynh trưởng ."
Long Sách thích khổ bức nhất có bị đỉnh đến hay không ( gào thét -ing )!
Âm Heo đắc ý cười to ba tiếng. Lập tức hắn nói với Địa Ngục Khuyển: "Ta nhớ rõ, sau khi trở về Long Sách vẫn chưa cho chúng ta tiền tiêu vặt, có phải là hắn cố ý lảng tránh hay không."
"Đúng vậy, chủ nhân."
"Kẻ không cho tiền tiêu vặt cũng phải bị khổ bức trừng phạt."
"Không sai! Chủ nhân!"
"Hừ hừ hừ hừ..."
Âm Heo nhe răng cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^