Lililicat
XiaoLing
Chương 83 tập hợp hai cái phiên ngoại
Phiên ngoại 1 Trang bị của ảnh vệ
Chuyện này phải đề cập tới thời điểm Đức Âm mười bốn tuổi, Hoa Ảnh mười sáu tuổi.
Làm ảnh vệ cuối cùng bên người của Đức Âm, công việc mỗi ngày của Hoa Ảnh chính là nhìn Đức Âm ăn uống chơi ngủ ngồi bồn cầu. Khi còn bé Đức Âm còn có thể bị Hoa Ảnh giựt giây, coi hắn làm ngựa mà cưỡi, nhưng tuổi ngày một lớn lên, Đức Âm đã không còn chơi mấy trò nhược trí như vậy nữa rồi.
Điều này làm cho Hoa Ảnh ngẫu nhiên có chút xíu xíu phiền muộn. Kỳ thật hắn so với ngựa phi càng nhanh hơn, so với ngựa còn nghe lời hơn, so với ngựa còn khiến tiểu chủ nhân ngồi thoải mái hơn. Hơn nữa hắn còn có thể học tiếng kêu của ngựa, vì sao tiểu chủ nhân lại không thích chơi cùng mình chứ?
Ngẫu nhiên, Hoa Ảnh còn đụng phải đám ảnh vệ tử sĩ dưới sự lãnh đạo trực tiếp thuộc quyền phụ trách của Long Sách, piu piu bay tới bay lui, dãi nắng dầm mưa, tham gia đủ các loại tử đấu đẫm máu, thoả chí hào khí, Hoa Ảnh tuổi trẻ không khỏi sinh ra cảm giác hâm mộ. Hắn kéo cằm suy tưởng, nếu như ngày nào đó bản thân mình cũng vì tiểu chủ nhân bôn ba lao khổ như vậy, thật là vô vàng ý nghĩa a!
Nhưng mà những ảnh vệ khác đều xem thường hắn, thậm chí còn thẳng mặt hắn mà tỏ vẻ trào phúng hắn ăn bám, là món đồ chơi cấm luyến của Đức Âm mà thôi.
Hoa Ảnh sẽ không đi giải thích, không có mệnh lệnh của tiểu chủ nhân, hắn sẽ không tức giận, trừ phi đối phương vũ nhục tiểu chủ nhân.
Nếu như vậy, hắn tuyệt đối sẽ lập tức bầm thây vạn đoạn những người này.
Tuổi trẻ ngay cả nằm mơ Hoa Ảnh cũng đều mong chờ một lần chân chính xuất hiện nhiệm vụ dã ngoại nguy hiểm.
Hắn cô đơn mà trở về vào phòng ngủ Đức Âm, nhìn Đức Âm đang ngủ trưa, theo thói quen giúp Đức Âm kéo chăn đắp, sau đó rút về chỗ tối, yên lặng canh giữ.
Đức Âm cũng không ngủ, đột nhiên lên tiếng nói: "Những kẻ đó nghị luận ta cũng nghe thấy."
"Có người dám can đảm nghị luận tiểu chủ nhân, thuộc hạ đi cắt đầu lưỡi bọn họ." Hoa Ảnh ánh mắt trở nên âm u.
"Ta là nói ngươi, Hoa Ảnh, ngươi là ảnh vệ bên người của ta, ngươi bị đám người nọ nghị luận, mặt mũi của ta cũng không vẻ vang gì." Đức Âm nằm nghiêng ở trên giường nói tiếp, "Theo như ta được biết, gần đây Long Sách gặp phải một cục phiền toái, hắn bị mai phục lọt vào bảy cửa ngầm nơi khe núi Ngũ Long, đến nay vẫn lâm vào khổ chiến. Binh lực thế gia lại bị nhóm thúc phụ trong tộc thao túng, không thể nào sử dụng, ngươi phụng ý chỉ của ta, nhanh chóng đi tiếp viện cho Long Sách, đem hắn bình yên mang về." Đức Âm phân phó.
"Những lão già này đã sớm đối với Long Sách cùng tiểu chủ nhân ngài như hổ rình mồi, ta đi rồi, vạn nhất bọn họ gây bất lợi cho ngài ..."
"Ngươi đi đi, bên này ngươi cứ yên tâm, đối với bọn hắn mà nói, ta chỉ là một con chim hoàng yến tay trói gà không chặt, thân thể gầy yếu mà thôi. Nếu bọn họ muốn nhằm vào ta, sớm đã xuống tay. Hay là, ngươi nghi ngờ thực lực của ta? Hả? Hoa Ảnh, nghi ngờ chủ nhân, khiến chủ nhân tốn miệng lưỡi cũng không phải là hiện tượng tốt." Đức Âm mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng một khi sừng sộ cũng rất có uy thế.
"Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ đi làm ngay!" Địa ngục khuyển vội vàng dập đầu.
"Như vậy, chúng ta cùng đi chuẩn bị trang bị cần thiết cho ảnh vệ đi!" Âm Heo (⊙v⊙) hưng phấn —— hắn muốn để cho mấy tên ảnh vệ khác nhìn xem, rốt cuộc trang bị của ảnh vệ nhà mình cỡ nào là hoàn mỹ! Khiến những tên khốn kiếp kia ghen tị đến chết! Hà hà hà hà hà hà!
"Vâng! Tiểu chủ nhân!" Hoa Ảnh cũng hứng phấn, hắn đã gấp đến độ không thể chờ đợi được muốn đi thi thố tài năng ! !
Cùng Hoa Ảnh đồng thời gấp rút đi tiếp viện Long Sách còn có vài ảnh vệ thế gia trung thành được Long Sách chuyên môn bồi dưỡng, trong đó có cả đại ảnh vệ Thị Long trung thành nhất của Long Sách.
Nói thực thì, ngay từ đầu Thị Long cũng không xem trọng tiểu ảnh vệ sỡ hữu khuôn mặt xinh đẹp Hoa Ảnh chuyên môn phụ trách chơi đùa với tiểu công tử Đức Âm kia, thậm chí hắn còn cảm thấy Hoa Ảnh là một cục phiền phức, không những phải nghĩ cách cứu viện chủ nhân phá vòng vây huyết chiến không nói, còn phải mang theo cục phiền toái này. Bởi vậy hắn đối Hoa Ảnh cũng không có cho sắc mặt dễ nhìn, dọc theo đường đi, Thị Long cũng không nói cùng Hoa Ảnh nói mấy câu.
Nhưng Hoa Ảnh cũng không để ý những chuyện này, hắn yên lặng theo phía sau đội ngũ, giống cái một cái bóng im hơi lặng tiếng.
Trong trận huyết chiến tại Thất Ám, biểu hiện của Hoa Ảnh khiến Thị Long triệt để thay đổi cái nhìn —— cái tên kia cùng với kiếm pháp hung ác điên cuồng giết chóc cộng thêm ánh mắt hung tàn lạnh lùng, khiếnThị Long cho rằng kẻ đứng trước mắt căn bản không phải người, mà là ác ma tới từ địa ngục!
Diễn biến cuộc chiến ngày càng kịch liệt, bọn họ phải đối mặt với địch nhân càng ngày càng nhiều, những người có ý đồ phá vòng vây tiến vào khe sâu rơi vào trong cuộc chiến gian khổ, nhưng mà Hoa Ảnh chưa bao giờ thốt ra một tiếng, chính là lặng yên chém giết.
Đến cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt, thương tích chất chồng, chỉ có Hoa Ảnh giống như người sắt một mực ngoan cường chém giết, thế mà hắn trở thành cây trụ dẫn đầu, ngay cả Thị Long cũng không thể không thán phục nghị lực cùng năng lực của hắn.
Đó là một đêm mưa to, nhóm ảnh vệ mỏi mệt chật vật vượt mọi chông gai đi theo Hoa Ảnh, rốt cục cũng tìm được một huyệt động miễn cưỡng dung thân tránh né đuổi giết.
Ngoại trừ Thị Long, những người khác hầu như đều bị trọng thương, Thị Long sau khi nhóm lửa, gọi mọi người xử lý thương tích trên người sau lại lấy lương khô ra, vượt qua cửa ải khó khăn.
Ảnh vệ, bởi vì tính đặc biệt của chức nghiệp này, luôn sẽ mang theo bên người đủ các loại trang bị bảo mệnh, tỷ như thuốc trị thương, bánh nhỏ đặc chế, v...v.
Hoa Ảnh đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh mang ý vị sâu xa. Cười đến độ khiến mọi người không rét mà run.
Không sai, hắn chờ chính là thời gian này!
Hắn cùng tiểu chủ nhân, hai người đã mong đợi thời khắc này thật lâu!
Hắn cực lực kềm chế bản thân mình nội tâm cơ hồ đang dao động điên cuồng, tay cũng nhịn không được run nhè nhẹ.
"Hoa Ảnh! Ngươi làm sao vậy!" Thị Long cảm thấy Hoa Ảnh cả người đều không ổn! Cái kiểu mỉm cười đáng sợ này, lúm đồng tiền tử vong kiểu này chỉ khi giết người mới có thể triển lộ ! !
"Ta... Rốt cục... Cũng chờ được đến cái thời khắc này!" Hoa Ảnh gắt gao nắm chặt nắm tay, khớp xương cách cách rung động, sát khí lan tỏa khắp nơi!
Đám ảnh vệ đều sợ cháng váng.
Chỉ thấy hắn đột nhiên vung một chưởng làm vỡ nát đống dược liệu cùng lương khô đang bày trên mặt đất !
"Hoá ra! Hoá ra đây mới là mục đích ngươi đem chúng ta mang tới nơi này! Ngươi căn bản là ngay từ đầu đã nghĩ tới việc giết chúng ta đi!" Một bạn ảnh vệ không khống chế được mà hét rầm lên.
"Ha ha ha ha ha!" Hoa Ảnh điên cuồng cười to, tiếng cười hoà cùng tràng sét đánh bên ngoài động trở nên chói tai đến đáng sợ!
"Hãy mở to đôi mắt chó của các ngươi mà nhìn cho rõ! Đây là làn điệu ảnh vệ của Mộ Dung Đức Âm !" Hoa Ảnh đem tay mò vào trong ngực, móc ra một cái chai thuỷ tinh màu vàng ròng làm từ thạch anh, đưa đến dưới mũi Thị Long.
Thị Long nghi hoặc nhận lấy cái chai, búng nút lọ ngửi ngửi đan dược bên trong, sau đó sắc mặt hắn thay đổi: "Đây... Đây là thái hư cửu chuyển hoàn hồn đan... do chính tay y thánh Lưu Trường Đình phối ba nghìn hai hoàng kim mới mua được một lọ ! ! ! ! !"
"Hừ hừ." Địa ngục khuyển lập tức xoát một tiếng lại lột bộ y phục dạ hành màu đen vẫn luôn mặc bên ngoài, để lộ ra bộ nhuyễn giáp ngân quang lòe lòe bên trong.
"Đó chính là bảo giáp làm từ băng ti thiên bộc trên giang hồ vô số người muốn tranh! ! !" Lại có người hút một ngụm khí lạnh.
Địa ngục khuyển lập tức lại từ trong lòng ngực lấy ra một tấm ngân phiếu vứt thẳng trên mặt đất: "Đây là kinh phí đi công tác."
Đám ảnh vệ đổ mồ hôi hột.
Bọn họ cuối cùng hiểu được một chuyện ————
Hàng này á mà
Hoàn toàn
Chính là
Tới đây khoe khoang! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Đương nhiên, đáng giận nhất chính là, thân hình địa ngục khuyển ngay lập tức bay từ trong huyệt động bay ra, một khắc đồng hồ sau trở về thời điểm ấy thế mà còn mang đến mấy món ăn nổi tiếng ở tửu lâu nổi tiếng bên trấn trên gần đó, vẫn còn nóng hổi.
"Ngươi cứ dễ dàng đột phá vòng vây như vậy mà đi mua đồ ăn đồ uống, ngươi thế mà kéo bọn ta đến chỗ địa phương quỷ quái này! ! !"
Một bạn ảnh vệ gần như hỏng mất.
"Khoe khoang, cũng cần bầu không khí làm nền. Nhìn những món trang bị rách nát của các ngươi mà coi." Địa ngục khuyển chẳng chút quan tâm chỉ bĩu môi, từ mình ăn xong chân gà. Đương nhiên, trước khi ăn cơm hắn còn không quên hướng về phương hướng của tiểu chủ nhân mà dập đầu lạy ba cái. 【 Này 】 Chưa kể từ nay về sau, không còn ảnh vệ nào bằng lòng cùng địa ngục khuyển hợp tác kết thành nhóm đi làm nhiệm vụ nữa.
【 Lại nói những đống trang bị kia tất cả đều là Long Sách chuẩn bị cho Đức Âm, sau đó bị Âm Heo không biết nặng nhẹ toàn bộ thưởng cho địa ngục khuyển. 】.
.
Thật lâu về sau, Thị Long đang dùng máy giặt tự động giặt quần áo cho mọi người lấy được tiền lương tháng này, sau đó đột nhiên nghe được tiếng cười quỷ dị của người nào đó.
"Thị Long, tiền lương tháng này của ngươi được bao nhiêu? Là Long Sách trả tiền lương cho ngươi đi?" Mỗ khuyển vô cùng đắc ý quơ quơ tờ biên lương của mình trước mặt Thị Long.
"... Không cần cản trở ta làm việc, ta đang là giặt quần áo giúp chủ tử nhà ngươi." Thị Long lạnh lùng nói. Nội tâm thì hò hét: khoe khoang cái gì, đồ đáng giận!
"Hừ, ta dám chắc lương của ngươi cũng không nhiều như tiền lương tiểu chủ nhân cho ta." Mỗ khuyển ngạo mạn bỏ đi.
Thị Long làm công tháng: 2w
Địa ngục khuyển làm công tháng: 233. 75 nguyên 【 Âm Heo mua cái giường chuyên dụng cho mèo, số lẻ còn dư đưa cho địa ngục khuyển làm tiền lương. 】 Bởi vì tháng trước Âm Heo tiêu xài phung phí quá mức, Long Sách cắt giảm tiền tiêu vặt của Đức Âm, cho nên ấy mà từ trong số tiền tiêu vặt Đức Âm rút ra làm tiền lương tương ứng cho địa ngục khuyển ...
***********
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^