Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2020

C 84 -Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
XiaoLing



Chương 84 Ngươi dám đánh đố với Heo chắc?



Tại buổi tiệc hội, Long Sách âm thầm lôi kéo sự giúp đỡ của tập đoàn Diệp thị. Diệp Hoằng Vân coi như là đại boss của xí nghiệp gia tộc lớn, vì vậy nguyên nhân hắn đồng ý hợp bọn với Long Sách ngoại trừ việc nhìn trúng tiềm năng của Long Sách, còn bởi vì quan hệ của Vô Ảnh.
 
Dù sao, Long Sách cũng là anh của cháu trai Vô Ảnh, dẫu sao cũng phải giúp đỡ hắn một phen. Chuyện này đối với một người phàm bình thường mà nói, để lý giải loại chuyện này dường như có chút khó khăn, nhưng  chỉ cần là lời nói của Vô Ảnh, hắn đều bằng lòng tin tưởng.

"Chân Đức Âm không có vấn đề gì chứ? Ở đảo T, tôi có sở hữu một bệnh viện tư, có thể gọi bác sĩ qua xem thử." Diệp Hoằng Vân nói với Long Sách.

"Không có việc gì, chỉ có chút vết thương nhỏ mà thôi. Cảm ơn sư quan tâm của Diệp tổng." Long Sách một thân tây trang, trong tay cầm chén rượu, phong độ nhẹ nhàng, khí phách không thua bất kỳ tinh anh nào trên bữa tiệc.

Trên bàn bên kia, Ảnh công tử tự tác vỗ vỗ bả vai Đức Âm nói: "Vậy cứ quyết định thế, thứ bảy đừng quên đúng hạn đi huấn luyện, bằng không hậu quả cực nghiêm trọng."

"Hừ..." Âm Heo không tình nguyện nhìn bản tờ giấy chứng mà Ảnh công tử đưa tới.
Giờ phút này, trong một phòng bệnh tư tại bệnh viện nào đó, một thân ảnh suy sút nằm ở trên giường bệnh, hai mắt dại ra nhìn chăm chú vào màn mưa trên bầu trời đêm.

"Mộ... Dung... Đức... Âm..." Thanh niên nằm trên giường thấp giọng rên rỉ, sau đó tức thì lại phát ra tiếng cười thê lương, toàn thân cắm đầy các loại ống dẫn thế nhưng hắn chỉ còn lại có nửa người trên, bộ vị từ xương hông đến hai đùi đã bị tận gốc cắt bỏ, hắn chắc mẫm phải dùng bộ dáng này vượt qua năm tháng còn lại của một con người.

"Ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi! Ta muốn vĩnh viễn nguyền rủa ngươi! Kẻ cướp đi mọi thứ của ta! Mộ Dung Đức Âm!" Hắn thống khổ mà giãy dụa, nguyền rủa.

Tia chớp sáng ngời cắt qua bầu trời đêm, sau tràng sấm sét đánh, thế nhưng xuất hiện một một bóng hình ở ngoài cửa sổ, người thần bí đứng ở ngoài cửa sổ lầu 20, lạnh lùng mà nhìn hắn: "Hải Tuyết, ngươi thật sự muốn báo thù sao?"

"Ta nằm mơ cũng muốn báo thù! Ta muốn Mộ Dung Đức Âm mất đi tất cả!" Hải Tuyết vươn tay về phía kẻ thần bí.

"Hải Tuyết, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi." Kẻ thần bí thế nhưng xuyên qua cửa sổ, giống như ảo ảnh, đáp xuống trước mặt Hải Tuyết. Hắn vươn ngón tay thon dài, nắm chặt lấy cổ của y, sau đó chậm rãi tới gần khuôn mặt của Hải Tuyết: "Cùng ta hợp thành một thể, ta giúp hoàn thành nguyện vọng của ngươi."

"Ngươi! ?" Hải Tuyết còn chưa kịp phát ra tiếng rên, đã bị nam tử thần bí đột nhiên hôn lên, thất khiếu của hắn đều nương theo đó bắt đầu phát ra ánh sáng. Lúc kẻ thần bí rời khỏi bờ môi của hắn, quang lưu trong miệng Hải Tuyết trào ra đều nhập trở vào môi của nam tử bí ẩn kia.
* thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

"Ha hả ha hả... hồn phách của thần nhân ngư, quả nhiên thật ngon!" Nam tử thần bí ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mỉm như ý.

Tia chớp chiếu sáng khuôn mặt của hắn, hoá ra lại là ————

Giáng Tuyết!

"Tên Mộ Dung Đức Âm ngu ngốc này, thế nhưng chỉ rút năng lực mà không mang linh hồn đi, linh hồn trung chất mới là năng lượng mỹ vị!" Giáng Tuyết liếm liếm cánh môi của mình, chỉ cần linh hồn của một vị thần là đã đủ bù đắp mấy vạn linh hồn con người, may nhờ có Mộ Dung Đức Âm phế đi năng lực của Hải Tuyết, mà mình mới dễ dàng tiếp cận được thần nhân ngư hung ác này.

Kế tiếp, chỉ cần mở đạo môn ở Nam Mỹ xa xôi kia, tất cả mọi thứ sẽ nằm ở trong lòng bàn tay mình.

————————————

Mộ Dung Đức Âm kết thúc kỳ nghỉ mười ngày tại đảo T, cuối cùng cũng ngồi trên máy bay trở về. Sân bay có vô số fans hâm mộ, nhất thời khiến giao thông ùn tắc. Đức Âm bị Long Sách ôm lên máy bay  —— tuyên bố với bên ngoài là trặc chân, kì thực chỉ là bị trầy lòng bàn chân có vài cái bọt nước.

Tổng bộ của gia tộc Tây Môn cũng không phải đặt tại công ty giải trí ở thành phố S, mà là ở trong một đô thị xa xa gần phương Bắc Trung quốc. Nghe nói nơi này chính là chỗ ở của tổ tiên nhà Tây Môn, bởi vậy trung tâm tổng bộ liền thiết lập tại nơi này.

Toàn bộ đô thị phương bắc tất cả đều là nhà Tây Môn bỏ vốn xây dựng, cơ hồ trong thành thị mọi sản nghiệp sở hữu đều thuộc dưới quyền của Tây Môn thế gia, quy hoạch trong thành phố cũng cực kỳ quy cách.

Lúc này Đức Âm ngồi ở trong xe hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát giác thành phố này thế nhưng lại cực kỳ an tĩnh, vô cùng có trật tự, gió thu hiu hiu thổi qua ngã tư đường thông thoáng sạch sẽ.

 Người đi đường cực kỳ thưa thớt, dãy kiến trúc hiện đại cao ngất trong mây, mặc dù là thành phố cực kỳ tiên tiến nhưng nhìn vào lại có vẻ thiếu hơi người.

"Nơi này trông không giác gì Băng Tiễu Thành, gần như là cứ điểm của gia tộc vậy." Long Sách lặng lẽ nói với Đức Âm bên người.

Tài xế lái xe cho bọn hắn vẻ mặt cứng nhắc, mặc đồng phục của tập đoàn Tây Môn, dọc theo đường đi một câu cũng không nói.

Xe dừng lại trước một toà cao ốc cao chọc trời. Một chiếc xe khác do địa ngục khuyển dẫn đầu xuống xe, từ bên trong xe lấy ra chiếc xe lăn, Long Sách thì ôm Đức Âm đi ra, đặt ở trong xe lăn. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên trước cổng tiến vào cao ốc.

Tòa cao ốc chính là nơi làm việc của đại boss nhà Tây Môn -Tây Môn Tân Thành.

Thang máy tốc hành hoàn toàn trong suốt, trong lúc đi lên còn có thể đồng thời vừa xem cảnh trí của toàn bộ thành phố.

Trong thang máy còn có cô phục vụ xinh đẹp phụ trách ấn nút cùng dẫn đường, đối mặt với Đức Âm xinh đẹp ngồi trên xe lăn, cô ấy cũng không dám liếc mắt thêm một cái, xem ra quản lý của tổng bộ Tây Môn cực kỳ nghiêm khắc. Từ lúc bước vào cửa tới nay, mỗi người trên mặt gần như đều treo nụ cười mỉm tiêu chuẩn, hoặc là mặt không đổi sắc, trang phục thuần một màu thống nhất, bầu không khí không có chút thả lỏng nào.

Xem ra ở công việc ở chỗ này thật sự là một việc không dễ dàng.

Tới tầng cao nhất, trước cửa thang máy có hai nhân viên ra nghênh đón, bọn họ cung kính ngăn đám Long Sách lại, khách khí nói: "Xin lỗi, tổng tài chỉ triệu kiến một mình Mộ Dung Đức Âm tiên sinh."

"Hừ." Long Sách hừ lạnh một tiếng, hắn vỗ vỗ bả vai Đức Âm, cúi người xuống thấp giọng nói: "Đức Âm, không cần phải sợ tên kia, hắn không dám làm gì ngươi, tuyệt đối không thể đáp ứng yêu cầu vô lễ của hắn, kiên trì giữ vững lập trường của chúng ta."

"Ta biết."

Một nhân viên công tác tiếp nhận công việc của Long Sách, phụ trách đẩy xe lăn.

Tây Môn Tân Thành thế nhưng lấy long môn làm thành cửa phòng làm việc của mình. Cửa lớn khống chế bằng từ điện tử, chốt mở tự động, bên trang hoàng phong cách cổ kim kết hợp, cũng giống như mọi văn phòng giám đốc khác, nơi này cũng có cửa sổ sát đất rộng mở, bức màn giống như màn trướng hoàng gia, dùng dây tua màu vàng buộc lên.

Tây Môn Tân Thành ngồi ở sau bàn làm việc, nhấc chân bắt chéo đối mặt với Mộ Dung Đức Âm, không đợi hắn ra lệnh, người phụ trách đẩy xe lăn liền cúi người rời đi, lưu lại hai người một chỗ.

Tây Môn Tân Thành, giống như lời đồn bên ngoài, là một nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn mang biểu tình lãnh lệ, cả người tản ra khí tức cuồng ngạo. Dùng hình tượng sư tử hình dung hắn không thể tốt hơn, khi ngươi đối mặt với hắn dường như có một loại cảm giác bị vua mãnh thú để mắt tới.

Không sai, trong giới kinh doanh, hắn có biệt danh "Sư vương" . Vô luận là điệu bộ hay tính cách, hắn đều không khác gì sư tử. Không thể không nói, một hào môn thế gia có lịch sử trăm năm cho ra nhân vật như vậy, thật sự là chuyện hiếm thấy. Cũng giống như đám nhị thế tổ khác, không phải là kẻ yếu đuối vô lực, cũng không phải kẻ ăn chơi đàng điếm, có thể trổ mã ra nhân vật sắc bén như thế này thật hiếm có.


Tây Môn Tân Thành cũng đang đánh giá Mộ Dung Đức Âm —— trong lòng hắn cũng không thể không thán phục Đức Âm, mặc dù là nam tử nhưng lại có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đằng này, trời cao thế nhưng đem phần lễ vật này ban cho một người đàn ông, chân tướng quả là một hồi vận mệnh vui đùa.

Khó trách thằng nhóc Hân Triệt  kia đối với người đàn ông này mê luyến vô cùng, hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật, câu động mọi người đáy lòng phân kia khát vọng nhét vào túi tiền riêng chiếm hữu dục, lựa chọn giải trí con đường này, đích xác tái th hoàn mỹ, chẳng qua là phù hợp với hắn.

Nhưng mà, hắn Tây Môn Tân Thành bình sinh chán ghét nhất, chính là khó có thể chịu được việc người hoặc vật không chịu sự thao túng của mình. Không ai có thể ngỗ nghịch tâm ý của sư vương, cho dù là Mộ Dung Đức Âm, nếu không thuận theo, hắn cũng không tiếc tự tay phá hủy hắn!

"Mộ Dung Đức Âm, thân là nghệ nhân của công ty, gần đây cậu làm việc có chút khác người đấy." Tây Môn Tân Thành lên tiếng , "Tôi thật sự rất muốn nghe thử một chút, rốt cuộc cậu có cái gì để giải thích với tôi."

"Tuy rằng tôi cùng Tây Môn công ty ký hợp đồng, nhưng cũng không có nghĩa là tôi ngay cả chuyện tình cảm cũng phải đã chịu sự điều khiển." Mộ Dung Đức Âm không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.

"Ha hả, chẳng lẽ cậu còn thật sự ngây thơ cho rằng, loại địa phương như giới giải trí này sẽ có cái gọi là nhân quyền cùng công bằng?" Tây Môn Tân Thành tràn đầy hứng thú mà nghiêng đầu, "Nếu đã ký hợp đồng, thì cậu chính là con rối gỗ của công ty mà thôi, cậu nói xem xem, phải làm như thế nào, nghe theo sự sắp xếp an bài của công ty. Hay là cậu không biết vi phạm hợp động sẽ bị phạt à?"

"Đơn giản chỉ là cắt giảm kinh phí cùng thù lao của tôi mà thôi." Mộ Dung Đức Âm nói.

"Nhìn bộ dáng của cậu hình như không để ý tới vấn đề tiền bạc, ha hả, tôi nên khen cậu có cốt khí, hay là nên bảo cậu ngu ngốc đây nhỉ?" Tây Môn Tân Thành đứng lên, bước đến cái giá bên cạnh bày đống dụng cụ cắt gọt trước mặt, nhìn như không chút để ý mà vỗ về chơi đùa chúng nó.

"Không có một ai dám can đảm cãi lời công ty, cậu chẳng qua chỉ là cái nghệ sĩ nhỏ bé, thế nhưng lại có ý đồ kháng nghịch quyết định của công ty, thật sự là khiến người căm tức. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng, chỉ bằng cái khuôn mặt kia là cậu có thể nhảy lên trên đầu cành biến thành phượng hoàng ?" Tây Môn Tân Thành đột nhiên rút ra một cây đao, chỉa về phía Mộ Dung Đức Âm, "Hủy hoại cậu, cũng chỉ là ý nghĩ trong một cái chớp mắt mà thôi, Mộ Dung Đức Âm, tốt nhất là cậu không nên ép ta."

"Anh muốn làm gì?" Đức Âm mặt than (⊙_⊙) hỏi.

"Hừ, cậu thế mà còn dùng giọng điệu bình tĩnh như thế để nói chuyện, xem ra thật sự là đồ ngốc." Tây Môn Tân Thành đi ra bàn làm việc, mặt đối mặt với Đức Âm, lưỡi dao lạnh lẽo đụng vào hai gò má của Đức Âm, chỉ cần hơi chút dùng sức chút là lưỡi dao có thể vẽ một đường lên khuôn mặt của hắn.

"Tây Môn gia, kỳ thật là thế gia hắc đạo lớn nhất Đông Á, muốn phá huỷ một người, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Mộ Dung Đức Âm, pháp luật với truyền thông đều sẽ không giúp cậu, ngoại trừ thuận theo tôi, cậu chỉ có một con đường chết." Tây Môn Tân Thành dùng đao vỗ vỗ hai má của Đức Âm, "Cậu quả thật là một món bảo vật, chỉ có thần phục tôi thì cậu mới có khả năng tiếp tục sinh tồn, ngoại trừ tôi, ai cũng không xứng có được cậu."

Mộ Dung Đức Âm cười nói: "Coi như anh hiện tại kiềm chế được tôi, nhưng sẽ không chiếm được trái tim của tôi, như vậy cũng không thể xem như triệt để chiếm hữu, cái loại cảm giác chiếm hữu không hoàn toàn này sẽ khiến cho kẻ vương giả như anh cảm thấy uể oải đi? Không bằng chúng ta đánh cuộc, thế nào?"

"Đó là một đề nghị thú vị." Tây Môn Tân Thành thu hồi đao.

"Vậy lấy một tháng làm hạn định kỳ, xem xem chúng ta ai công chiếm được trái tim của đối phương trước, nếu không thể tự thoát ra coi như là thua."

"Nếu ta thắng, cậu cược cái gì?" Tây Môn Tân Thành nheo lại ánh mắt, cậu bé thông minh đã thành công khơi dậy hứng thú đã ngủ yên từ lâu của mình. Không sai, hắn quả thật có khát vọng thuần phục vưu vật xinh đẹp này, nếu như có thể bắt cả trái tim của hắn làm tù binh, đối với mình mà nói, chính là thắng lợi tuyệt đối!

"Tôi sẽ vĩnh viễn thuộc về anh." Đức Âm dùng ngón tay vuốt cằm, bày ra bộ dáng có tính toán.

"Được, nếu như tôi thua, sẽ trả tự do lại cho cậu." Tây Môn Tân Thành đáp.

"Ha hả, người thua trận sẽ bồi thêm chân tâm, nói không chừng kia chính là miệng vết thương cả đời đều không thể phai mờ, ghi lòng tạc dạ, anh thật sự tính toán cá cược với tôi sao?" Đức Âm dụ địch vào lưới.

"Nói chuyện giật gân như vậy, em là ước gì tôi ngay lập tức ăn luôn em à?" Tây Môn Tân Thành mỉm cười, "Tôi còn có thể cho em chút tiền, trong một tháng, tôi sẽ không ép buộc em. Tôi sẽ khiến cho em chủ động đi tới tận giường của tôi!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^