Lililicat
Xiaoling
Chương 85 Chuốc rượu đối phương dễ làm việc!
Mang cái danh vì yêu, đứng trước người mình yêu vạn kiếp bất phục, một khi thua chính là toàn bộ linh hồn. Tiền cược y như lời nguyền rủa.
Tây Môn Tân Thành nhìn ngoài cửa sổ, hắn chơi đùa nam nhân nữ nhân rất nhiều. Từ trước tới nay chưa từng có lúc nào làm cho hắn cảm thấy nội tâm dường như bị cái gì bắt lấy, cảm giác kỳ quái này khiến cho hắn không tự chủ được mà tự rót cho mình một ly rượu, từ từ nhấm nháp.
Đây chẳng qua chỉ là đùa giỡn, không phải sao? Tây Môn Tân Thành - hắn làm sao có thể trả giá thật tình? Đối phương chẳng qua chỉ là một nghệ sĩ quèn thấp kém mà thôi.
Tuy rằng khuôn mặt kia quả thật khiến người ta kinh diễm, chưa từng thấy qua một người nào xinh đẹp đến nhường ấy. Tây Môn Tân Thành theo bản năng khuyên bảo chính mình không được mê muội, nhưng mà vẫn không tự chủ nhớ lại tên nhóc mới gặp mặt lúc nãy —— chỉ là một tên nhóc lại dám đối đầu với mình.
Được thôi, hắn không thể không thừa nhận, Mộ Dung Đức Âm dùng phương pháp mới lạ thú vị đã thành công khiến cho mình chú ý, hắn nên khen ngợi y thông minh lớn mật, hay là nên nhạo báng y ngu xuẩn đây?
Mộ Dung Đức Âm, chàng trai ấy tựa như ma quỷ. Tân Thành nhấp ngụm rượu, đột nhiên nghĩ đến, khoảnh khắc khi mà hắn nếm cánh môi phấn nộn tuyệt đẹp kia của Mộ Dung Đức Âm, đó là cảm giác nên như thế nào nhỉ?
Mộ Dung Đức Âm
Mộ Dung Đức Âm...
Hắn ở trong lòng một lần lại một lần nhẩm lại cái tên này.
Loài người ngu xuẩn, ngay từ đầu ngươi liền đã bại bởi ma, vậy mà còn tự cao tự đại tự cho mình là đúng.
————————————————————————
Đoàn người Mộ Dung Đức Âm được sắp xếp ở lại một toà nhà xa hoa trong thành thị thuộc quyền sở hữu của tập đoàn tài chính Tây Môn. Bên trong toà nhà đầy đủ hết mọi tiện nghi, kiểu cách cực cao, vừa nhìn là thấy đây là một nơi có giá trị xa xỉ.
Ở thành phố bị quản chế bởi tập đoàn tài chính Tây Môn có một ưu điểm lớn nhất, thì đó chính là hoàn toàn không bị phóng viên, đám chó săn cũng như fans quấy rầy, sinh hoạt của anh em nhà Mộ Dung cực kỳ thanh tĩnh.
Tựa như quay lại với những tháng ngày trước khi nổi tiếng.
Chỗ này còn có cái ban công cực kỳ rộng lớn, đứng ở ngoài này gió thổi nhìn ngắm bầu trời phong cảnh hết sức thích ý, thậm chí Âm Heo còn nhàm chán xách đôi giày ba tin, ở trên ban công trống trải này mà trượt băng.
Kỳ thật về căn bản thì Âm Heo sẽ không trượt băng, sau khi trang bị giày xong, thì hắn ra lệnh cho địa ngục khuyển ở đằng sau dìu thắt lưng hắn mới có thể đứng lên, Long Sách nhanh chóng ngăn bọn họ lại: "Muốn trượt băng thì tới quảng trường phía dưới chơi, buổi tối ta mang ngươi đi chơi."
"Huynh trưởng, chúng ta trước cứ ở nơi này chơi một chút không được à?" Đức Âm đẩy địa ngục khuyển ra, thế nhưng khoe khoang trượt về phía Long Sách, Long Sách vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy Âm Heo ngã vào trong ngực của mình.
"Đã nói là đừng trượt ở trong nhà rồi!" Long Sách tuy miệng nói như vậy, nhưng cực kỳ hưởng thụ cảm giác Âm Heo dựa vào trong ngực của hắn, vì thế nhân cơ hội sờ soạng cái mông của người ta, nói nhỏ: "Buổi tối mang ngươi đi ra ngoài chơi."
"Tên tổng tài Tây Môn có lẽ sẽ qua đây quấy rối, không phải hắn nói muốn đánh cược gì sao?" Đức Âm nói.
"Mặc kệ nó, chỉ bằng hắn cũng muốn tranh giành với ta à, để hắn mơ giấc mộng xuân thu đi!" Long Sách bày ra dáng vẻ độc chiếm thẳng thừng tuyên bố.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Long Sách vừa dứt lời, điện thoại công ty Tây Môn đặc biệt cấp cho Âm Heo liền vang lên. Dãy số gọi tới quả nhiên chính là Tây Môn Tân Thành. Di động của Âm Heo cũng không phải là chiếc iphone7 bình thường đám nghệ sĩ đang sử dụng, mà là chiếc di động do công ty Tây Môn đặc biệt chế tạo, đã qua chỉnh sửa, nạm trang sức đèn led gắn thêm kim cương hình cây tường vi xinh đẹp.
"Mộ Dung Đức Âm, buổi tối bảy giờ đến phòng vip quán bar xx gặp ta." Tây Môn Tân Thành gửi đến một đoạn tin thoại, khẩu khí khí phách, ngắn gọn, quả thực coi Âm Heo như cấp dưới của hắn mà sai sử.
"Khốn kiếp." Long Sách mắng một tiếng, sớm muộn gì Tây Môn Tân Thành cũng sẽ thua trận nằm rạp dưới chân mình !
"Bảo bảo, buổi tối chuốc say hắn, còn lại cứ giao cho ta là được." Long Sách ôm Đức Âm không muốn buông tay.
.
.
Còn lâu mới tới bảy giờ, Mộ Dung Đức Âm liền tắm rửa một lượt, nằm trên ghế sa lông ăn vặt xem tv, bên cạnh còn có địa ngục khuyển khởi động máy tính, mở trang web Đức Âm thích đọc, khiến cho người ta buồn bực chính là, cái thành phố này thế nhưng ngay cả internet đều cũng bị hạn chế, có thể mở mạng trên web công ty Tây Môn, ngay cả baidu cũng bị chặn.
Kênh TV cũng không thu mấy kênh ngoài thành phố, toàn bộ kênh đều là tiết mục của công ty Tây Môn.
"Chuyên chế cũng thật là triệt để." Long Sách cũng đã tắm rửa xong xui, quấn khăn tắm đi tới đi lui.
"Hoa Ảnh ngươi cũng đi tắm rửa đi, ta không muốn ảnh vệ của ta bày ra dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi ." Đức Âm mở lon nước ngọt, vừa uống vừa nói.
"Vâng, thuộc hạ đi xử lý, Thị Long, ngươi cũng tới đây." Hoa Ảnh làm gì đều phải kéo theo Thị Long.
Thị Long vẻ mặt khổ qua bị hắn kéo vào một gian phòng tắm khác.
Long Sách ngồi xuống bên cạnh Đức Âm, bảo Âm Heo nhấc chân lên rồi qua nhìn thử bọt nước có tiêu chưa. Lại nói, Âm Heo đi đường thật sự quá ít , lòng bàn chân gần như không có một cái nột chai nào. Một đôi chân trắng như tuyết mềm mại, làm cho Long Sách sinh ra vô số mơ màng —— Nghe nói hiện tại có kiểu mới chơi, có người có khuynh hướng chân không dùng ngón chân vỗ về chơi đùa xx, không biết nếu bị hai chân mềm mại của Đức Âm làm một phát như vậy thì mất hồn cỡ nào ...
Long Sách chung quy vẫn còn chút lý trí, hắn thu hồi suy nghĩ viễn vông của mình, lấy bông gòn thấm nước thuốc, nhẹ nhàng thoa lên lòng bàn chân Đức Âm. Tuy bọt nước đã xẹp, nhưng vẫn nên tiêu độc mới yên tâm.
Long Sách cũng không suy nghĩ một chút, tên đệ đệ của hắn kia từ nhỏ đến lớn, kỳ thật ngay cả bệnh cũng đều không có một lần, cũng không hề ngay cả phát sốt.
"Bọt nước đã xẹp hết rồi, còn cần ngồi xe lăn à?" Đức Âm hỏi.
"Đương nhiên, như vậy mới khiến cho gã Tây Môn Tân Thành kia lơ là." Long Sách nói.
Vì thế một tiếng sau, Đức Âm vẫn lấy tạo hình trên xe lăn xuất hiện ở địa điểm chỉ định của Tây Môn Tân Thành.
Phòng Vip dĩ nhiên lại là một tầng xung quanh quán bar —— nguyên tầng trệt dành riêng cho khách, thật sự quá xa xỉ . Đức Âm ngồi ở chỗ ngồi đắt đỏ, mặt than nhìn Tây Môn Tân Thành ngồi đối diện.
Tây Môn Tân Thành điểm vài tên Cocktail cổ quái, sau đó nhìn Đức Âm cười : "Em nhất định cho rằng, đêm nay tôi sẽ triển khai thế tấn công bão tố với em đi? Hừ, quả thật, tôi không thích dây dưa dài dòng, tôi cảm thấy thời gian một tháng quá lâu, nhưng lúc này, tôi quyết định chơi đùa với em một chút, đêm nay tôi sẽ không làm gì em cả, tiền đề là em phải giúp tôi tận hứng."
"Tôi không biết uống rượu." Đức Âm đáp, "Nếu sau khi say tôi có làm gì thất thố, anh phải muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Ha, chỉ cần em không nôn vào người của tôi, mọi chuyện khác tôi đều có thể tiếp thu." Tây Môn Tân Thành nhấc chân lên bắt chéo. Lúc này, phục vụ bưng tới hai cái ly rượu thuỷ tinh nhỏ. Trong ly là chất lỏng màu xanh biếc.
"Đây là loại rượu của Pháp vận chuyển bằng máy bay, Emerald Margaret, một gr ngàn vàng, đương nhiên sức ngấm cũng không nhỏ, chúng ta bắt đầu từ cái này đi." Họ Tây Môn dứt khoát quẹt điếu thuốc ngậm lên.
"Hoá ra là cụng rượu à?" Âm heo thầm nghĩ. Hắn thật sự cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch chút rượu kia, quả nhiên độ cay vượt qua sức tưởng tượng.
"Chính là uống rượu, cũng phải cho chút mồi nhắm đi chứ." Âm Heo không khỏi oán giận, lúc còn ở cổ đại khi rảnh rỗi hắn cùng Long Sách cũng uống rượu, nhưng mà không phải Long Sách luôn chuẩn bị một bàn đồ ăn trân quý mới lạ tiếp khách à? Cái gã Tây Môn này cũng thật quá keo kiệt.
"Đồ nhắm?" Tây Môn ngẩn người, từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy qua ai uống rượu ở quán bar còn muốn đồ nhắm, không khỏi hé miệng mỉm cười: "Em muốn ăn gì? Hừm?"
"Bàn long hoàng ngư, du long hí phượng, trăm điểu triều phượng, thiên phúc tương trửu, tuyết nguyệt đào hoa, bách hợp bào ngư, hàn môn tạo phúc." Âm Heo uống ly rượu mạnh, mà bắt đầu lâng lâng, đọc bảng thực đơn xa hoa tại Băng Tiễu Thành làu làu như lòng bàn tay.
Tây Môn ngẩn ngơ, những món này cho dù là công tử nhà giàu như hắn cũng chưa từng nghe qua. Phải biết Tây Môn hắn từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục phương Tây, bình thường gần như về căn bản là không ăn đồ ăn Trung Quốc. Hắn chắc mẩm Mộ Dung Đức Âm đang ăn nói bừa bãi cố ý lừa bịp mình, vì thế gọi bồi bàn tới, tùy tiện chọn mấy món Tây cho Âm Heo.
Chén thứ hai rượu là Huyết Mê màu đỏ, ý nghĩa như tên - rượu vang đỏ cực mạnh, lại là một loại rượu siêu quý dọa người.
Loại rượu này vốn nên nhấm nháp từng ngụm từng ngụm một, lại bị Âm Heo nốc một hơi cạn sạch.
Đến khi nốc ly thứ năm chén thứ sáu xuống bụng, rốt cục hai má của Đức Âm cũng bắt đầu phiếm hồng, ánh mắt mê ly, mà Tây Môn cũng lần đầu cảm thấy bản thân mình có chút men say, ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không một mình uống nhiều rượu mạnh như vậy.
"Hắc hắc, bản tôn cảm thấy có chút say sưa nhè nhẹ rồi." Âm Heo bắt đầu nói nhảm, hắn hắc hắc nở nụ cười.
"Thế nào, Mộ Dung Đức Âm, chúng ta tiếp tục đánh cược nhỏ chớ? Em có dám kiss với tôi không?" Tây Môn dùng ánh mắt khiêu khích y, "Tôi dám cam đoan, em sẽ vì một nụ hôn mà luân hãm, nếu như em không dám thì thôi bỏ đi."
"Ta mới không thèm hôn môi với ngươi! ! Rất mất vệ sinh !" Âm Heo (╰_╯)
Đây quả thật là câu nói siêu cấp đả kích người mà. Tây Môn méo mồm tức tối —— "Em dám ghét bỏ tôi bẩn? !"
Cậu ơi, đừng drop bộ này nhé. Còn tớ vẫn đang mong ngóng từng chương mỗi ngày này������
Trả lờiXóa