Thứ Hai, 13 tháng 1, 2020

C 86 - Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Xiaoling

Chương 86 Công quỷ xuất ngoại du lịch




"Mộ Dung Đức Âm, y không sao chứ?" Tây Môn Tân Thành nằm trên giường bệnh đột nhiên hỏi cấp dưới của mình.
Hỏi xong những lời này, hắn liền cảm thấy hối hận  —— Tây Môn Tân Thành - hắn chưa từng chủ động quan tâm bất kỳ người nào, cho là cha mẹ hắn cũng chưa từng được hưởng thụ cái loại đãi ngộ này, mình bị làm sao vậy? Nhất định là di chứng  điện giật!

"Tổng tài, ngài không cần lo lắng, Mộ Dung Đức Âm không có việc gì, hắn đã rời đi trước khi sự cố phát sinh." Một gã thủ hạ cung kính đáp. Trong mắt hắn, Mộ Dung Đức Âm nghiễm nhiên đã trở thành một trong số bạn giường của tổng tài.

"Y đã đi trước ? !" Tây Môn Tân Thành nghi hoặc, làm sao có thể? ! Rõ ràng trước khi mình chưa lấy được thắng lợi "trận đầu", sao Mộ Dung Đức Âm lại rời đi trước? ! Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? !

Hắn đau đầu.

Gắt gao nắm lấy sàng đan, Tây Môn Tân Thành cắn chặt răng, hắn sẽ không từ bỏ  —— Tây Môn Tân Thành vĩnh viễn là sư tử ngoan cường nhất! Đã xác định con mồi tuyệt đối sẽ không nhả ra!

Mộ Dung Đức Âm, chờ xem!
.
.
.
Mộ Dung Đức Âm trở lại nhà trọ, nhàn nhã hưởng thụ bữa ăn khuya sau đó mỹ mãn ôm Long Sách đi ngủ, vốn dĩ vạch kế hoạch ngày hôm sau sẽ đi học trượt băng, thế nhưng ngày kế lại đổ mưa. Vì vậy hắn nằm ỳ ở trong nhà không có việc gì làm —— thế nhưng Tây Môn Tân Thành đẩy toàn bộ thông cáo của Âm Heo, cho hắn nghỉ dài hạn một tháng, vì trận đánh cuộc này.

Còn nói mình sẽ không rơi vào bể tình trước, mà hành động đã lại rõ ràng như vậy.

Con người ấy mà, vĩnh viễn không biết bản thân mình từ thời điểm nào đã bị ma bắt làm tù binh, có lúc cũng không thể phân biệt giới hạn giữa yêu và hận, mà bất luận là yêu hay hận thì con người cũng vĩnh viễn không thể trốn thoát khỏi bàn tay của chúng nó.

Mộ Dung Đức Âm bày ra hình chữ đại (大) nằm trên tấm thảm trải sàn, nhìn hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.

Lúc đầu Long Sách vốn tính lén lút mượn sức vài đồng bọn thương nghiệp, gọi điện thoại thảo luận công việc kinh doanh, không ngờ tín hiệu di động ở trong này cũng bị chặn, làm hắn tức giận đến mức quăng luôn cả điện thoại sang một bên.

Vì thế hắn cũng chỉ có thể ỳ ạch với Âm Heo, đối với huynh trưởng chưa từng có thói quen trạch mà nói, cứ ở ỳ trong nhà thật sự quá khó chịu, may mà có Âm Heo làm bạn, ngồi ở bên cạnh Âm Heo nhìn hắn xem yy, có ở không 24 giờ như thế này cũng sẽ không cảm thấy chán.

"Trong phòng có điều hòa, không cần ăn mặc bảo thủ như vậy." Long Sách ngồi ở bên cạnh Đức Âm, tỏ vẻ bất mãn cực kỳ với việc Đức Âm mặc quần dài, "Ở không gian riêng tư không cần câu nệ như vậy."

"Vậy ta cởi quần dài ra." Âm heo nói được thì làm được, thật sự cởi phăng cái quần dài ra, lộ ra cái quần lót in hình mèo cực kỳ đáng yêu.

"Không phải là quần lót in hình hoa cúc ta mua cho ngươi ..." Long Sách (⊙_⊙), có điều quần lót mèo nhỏ lại càng đáng yêu!

"Đây là quần lót số lượng giới hạn của mỹ đoản, là tác phẩm của bậc thầy đấy, thế nào? Tận ba nghìn đấy!" Âm Heo đắc ý dào dạt khoe khoang.

"Ngươi quả nhiên lại xài tiền bậy bạ..." Long Sách = =

"Ta còn mua cho ngươi một cái, chuẩn bị tặng cho ngươi nhân dịp Halloween." Đức Âm (⊙v⊙) nói.

"Vì thế đi tong ba nghìn à... Thôi bỏ đi, dù sao Bảo Bảo ngươi có tâm tặng quà cho ta, chỉ cần phần tâm ý này của ngươi, ta nhất định sẽ mặc cùng ngươi !" Long Sách chờ mong đứng dậy, "Quần lót để ở đâu?"

Hai tên nhàm chán này quả nhiên đứng trước cửa sổ sát đất, trên người chỉ mặc một cái quần lót meo meo nhìn cảnh mưa, địa ngục khuyển còn chu đáo đưa đồ uống cùng đồ ăn vặt tới. Thị Long vẫn luôn không dám bén mảng tới phòng khách, bởi vì sợ mình nhìn thấy bộ dạng Âm Heo nửa thân trần sẽ chảy máu mũi, tháng trước bởi vì Âm Heo làm bậy mang tất chân, khiến cho hắn mất máu quá nhiều.

"Đức Âm, ta chắc chắn sẽ đem thế giới này dẫm ở  dưới chân, sau đó đem hết thảy hiến cho ngươi." Long Sách nắm tách cà phê, nhìn cảnh sắc bên ngoài dãy kiến trúc cao chọc trời cất giọng nói.

"Ờ... Tùy ngươi ..." Đức Âm nằm trên tấm thảm trải sàn, miệng nhai bánh bích quy socola, chán đến chết lật xem một quyển tiểu thuyết đam mỹ.

"Ngươi không thể nhìn qua cuốn sách ta viết hả? Tác phẩm 《 Nguyệt Vương 》 kinh điển, oanh động cả thế giới chính là ta toàn quyền biên kịch. Những tác phẩm mà ta viết đều rất nổi tiếng!" Long Sách lầu bầu.

"Không xem. Không thích." Đức Âm cự tuyệt rất kiên quyết.

"Thú vui thấp kém! Ca ca có phẩm vị cao như ta sao lại có đệ đệ phẩm vị thấp như ngươi cơ chứ !" Long Sách nhìn chằm chằm cần cổ  trắng như tuyết của Đức Âm, tóc của hắn kẹp hết lên, lộ ra hình dáng cần cổ duyên dáng cùng với bả vai, khiến cho Long Sách không tự chủ được mà cúi người xuống, ngửi mùi thơm thản nhiên trên tóc của hắn.

Ngón tay của hắn ở sau lưng Đức Âm nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vuốt ve sống lưng mèo, hắn biết Đức Âm thích âu yếm như vậy, quả nhiên, Đức Âm thoải mái nheo mắt lại, thậm chí hơi hơi nghênh hợp động tác của Long Sách tựa như là ám chỉ —— tiếp tục, tiếp tục ~ trên đời không có ai hiểu rõ Đức Âm hơn mình.

Long Sách nghĩ như vậy, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

"Leng keng —— leng keng —— "

Chuông cửa sát phong cảnh không hợp thời vang lên.

Chuông cửa nghênh đón vị khách tính tình không kiên nhẫn, sau khi nhấn chuông liên tục, không đợi chủ nhân mở cửa, hắn đứng ở bên ngoài dùng chân bang bang đá cổng, thái độ thô lỗ cực kỳ vô lễ.

"Thật là một kẻ đui mù, Đức Âm, gọi địa ngục khuyển không cần mở cửa, trước cứ nhìn xem rốt cuộc là ai."

Địa ngục khuyển mở mắt mèo nhìn nhìn, trả lời Đức Âm: "Chủ nhân, là cái tên Tây Môn Tân Thành kia, còn dẫn theo hai tên bảo tiêu, bộ dáng không có chuyện gì tốt."

"Đức Âm, ngươi đi mở cửa đi." Long Sách ngồi xuống, ánh mắt âm u đáp.

"Ừ." Đức Âm đứng lên đi mở cửa, Long Sách cầm lấy bình rượu bên cạnh rót vào chén nhỏ: "Để ta xem cái tên kia có thể chống đỡ được mấy phút."

Âm Heo hàng này chỉ mặc mỗi một cái quần lót đi ra mở cửa !

Dưới cái nhìn chăm chú của Long Sách, bóng hình Đức Âm ngoặt vào đường luồng hẹp, ở chổ cổng xây thêm bức tường chặn tầm mắt Long Sách. Hắn nghe thấy tiếng động mở cửa, Long Sách nhịn không được nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.

Rất nhanh, bên cửa vang lên tiếng rên rỉ của gã bảo tiêu, đây không phải là tiếng rên la khi bị đánh, mà là một tiếng kêu thảm thiết bởi vì tinh thần bị kích thích cực lớn. Tiếng kêu tràn đầy áp lực cùng tuyệt vọng ở trong cổ họng chưa kịp phát tiếng động, sau đó chính là ngã tiếng động ngã xuống đất, phối hợp với ba tiếng phù phù, phù phù, phù phù—— Đại khái mười lăm giây sau, là bốn tiếng phù phù —— tiếng động kia phát ra từ chỗ của Tây Môn Tân Thành, quả nhiên thời gian chống đỡ tương đối lâu hơn một chút.

Lúc này, Âm Heo mới không tình cảm chút nào hỏi: "Tìm ta có việc gì sao? —————————— Hử? Tại sao không nói, Tây Môn tổng tài, ngươi đứng lên mà nói, không cần quỳ trên mặt đất. Ngươi nói cái gì? Ngươi không thừa nhận cái gì?"

Vài giây đồng hồ sau, Tây Môn Tân Thành tựa hồ là dùng toàn bộ khí lực trong người, cố sức mà quát: "Ta... tuyệt đối không... thừa nhận ta thua! ! ! Ta không có thua! ! !"

"Ta có nói gì đâu, sao cổ họng ngươi đột nhiên lại trở nên như vậy." Âm Heo dùng mặt than nói chuyện, "Nói đi ngươi tìm ta, chỉ muốn nói câu này thôi sao?"

"Tôi...  chỉ là... đến..." Thanh âm phát ra của Tây Môn Tân Thành càng ngày càng mềm nhũn vô lực, "Nhìn... xem... Mộ... Dung... Đức Âm... tôi... sẽ khiến cho em... yêu tôi... trước..."

Kỳ thật hắn chỉ muốn nhân cơ hội gõ cửa chớp thời cơ cường hôn, sau đó tiến quân thần tốc, đem Mộ Dung Đức Âm áp đảo trên mặt đất, làm cho y nằm phục dưới quần tây của mình.

Chỉ là... thể trạng kia của Mộ Dung Đức Âm tuyệt đối không như kiểu nhu nhược cần phải ngồi xe lăn, dáng người hoàn mỹ kia thậm chí ngay cả hắn đều tự than không bằng, sát thương của việc Mộ Dung Đức Âm không mặc quần áo cực kỳ đánh sâu vào thị giác người khác, lại triển lãm dáng vẻ hoàn mỹ nguy hiểm mà cường hãn, không hề nghi ngờ, chỉ dùng nhìn đã xác định được trong thân thể kia ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Áp đảo cỡ nào.

Tây Môn Tân Thành lắc đầu, lý trí có vẻ khôi phục một chút rồi, rốt cục cũng có thể từ từ đứng lên, cùng lúc đó nhìn thẳng vào Đức Âm  —— quả nhiên ý chí của hắn vượt xa khả năng của người thường.

Nhưng mà, hắn đang cực lực khắc chế chính mình không nhìn tới thân thể từ cổ xuống dưới của Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm thế mà cao hơn mình mấy cen ti mét! Đột nhiên Tây Môn Tân Thành phát hiện ra một sự thật càng làm cho hắn tuyệt vọng hơn —— Vóc dáng con cháu nhà Tây Môn cũng không phải đặc biệt nổi bật, cái loại hình nhỏ xinh tự nhiên Hân Triệt không cần phải nói, may là bên trong gia tộc người sở hữu chiều cao đứng đầu chính là Tân Thành -hắn, nhưng mà hắn hình như cũng không thể so được với Đức Âm.

Tây Môn Tân Thành phát giác bản thân mình thế nhưng có chút ngưỡng mộ y!

"Cậu ăn mặc cái thứ gì kia!" Tây Môn oán giận đem ánh mắt xoay qua một bên.

"Ta ở nhà mặc cái gì là tự do của ta, nhưng mà ngươi đột nhiên xông tới như vậy rất ư là thất lễ." Đức Âm ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống kẻ bề dưới là hắn, không khí tựa hồ có chút vi diệu.

"Muốn máu mũi tuôn chảy hay không?" Đức Âm hào phóng hỏi thử.

"Hừ... Tóm lại ngày mai công ty có sắp xếp cho cậu!" Tây Môn nghiến răng nghiến lợi xoay người, thất bại đi về. Quả nhiên không hổ là anh trai của Hân Triệt, cá tính đều không được tự nhiên như thế.

Long Sách ra tới huyền quan, lúc này đám người Tây Môn đã đi, chỉ để lại một bãi máu tươi.

————————————

Ngày hôm sau, Đức Âm mặc tây trang, ngồi trong xe lăn từ địa ngục khuyển đẩy tới văn phòng của Tây Môn Tân Thành. Tây Môn Tân Thành đã thu dọn sạch sẽ, một chút cũng không nhìn ra thần sắc xấu hổ ngày hôm qua, giống như chuyện ngày hôm qua căn bản không hề xảy ra.

"Mộ Dung Đức Âm, tôi đã giúp cậu sắp xếp một kỳ nghỉ phép, từ xế chiều hôm nay bắt đầu, kỳ hạn một tháng." Tây Môn Tân Thành gắt gao nhìn chằm chằm Đức Âm, "Tôi muốn cậu đi cùng tôi qua Châu Âu nghỉ phép."

"Châu Âu!" Âm Heo kinh ngạc một tiếng, "Chỗ đó có xa không?"

"Đừng quên tôi bây giờ là boss của cậu, cậu phải phục tòng sắp xếp của công ty." Tân Thành lộ ra nụ cười đắc ý, kỳ nghỉ ở Châu Âu hắn mười phần nắm chắc sẽ làm cho Mộ Dung Đức Âm triệt để rơi vào tay giặc! 【 tự đại phỏng đoán 】 "Nói vậy, tôi có thể mang trợ lý với người nhà theo chứ." Mộ Dung Đức Âm vẻ mặt đứng đắn nói.

"A, sợ tôi quấy nhiễu tình dục cậu chắc? Nếu cậu không sợ tôi đem người nhà với bạn bè của cậu bắt hết vào tay, thì tôi cũng không để ý cậu mang theo người nào. Cho dù cậu có thích phụ nữ thì tôi cũng sẽ toàn thắng." Tân Thành vô cùng khí phách phát thông báo.

Ngày hôm qua là ai máu mũi giàn giụa sắc mặt đỏ bừng ra về? Đức Âm cười lạnh một cái, ngồi trong xe lăn nhấc chân bắt chéo, nghiền ngẫm mà nhìn Tân Thành.

Tân Thành nhíu mày —— ánh mắt cùng với khí tràng kia của Mộ Dung Đức Âm thật sự khiến người ta không thoải mái! Xem ra mình chỉ có thể áp chế hắn một chút, ở trước mặt mình người này thật sự càng ngày càng ngang ngược !

Mộ Dung Đức Âm, so với tưởng tượng của hắn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều lắm. Tây Môn Tân Thành phát hiện ra dường như mình từng chút một tiếp cận bản chất của y.

Quả thực giống như rơi vào trong động sâu hun hút, nhưng mà lòng tự trọng của nhà Tây Môn không cho phép hắn thừa nhận cảm giác nguy hiểm này, vẫn ngoan cố quyết giữ ý mình.

Ngược lại Âm Heo, sau khi rời khỏi toà cao ốc thương nghiệp Tây Môn, liền cùng một người ba con hàng hoan hô chúc mừng hành trình du lịch Châu Âu —— ba tên nhà quê chưa từng ra nước ngoài bao giờ đâu!

1 nhận xét:

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^