Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

[C71] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 71 cấm khu tử thần (năm)

[C70] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 70 cấm khu tử thần ( bốn )

[C69] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 69 cấm khu của tử thần ( ba )


Chứng kiến gương mặt quen thuộc trước mặt lại làm ra biểu tình xa lạ như thế, biểu tình Gil cũng chìm xuống, "Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?"

"Thật là vô lễ." "Eagle" cưỡi trên mình Gil, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc vàng rơi dưới bả vai mình, "Cư nhiên gọi thần minh là ‘thứ này nọ’."

"A..." Gil cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ không đúng? Ngay cả linh hồn cũng không đầy đủ, luân lạc tới nỗi phải chiếm đoạt lấy thân thể người khác. Như vậy cũng coi là thần?"

Mặt "Eagle" "bá" một tiếng còn âm trầm hơn cả Gil, "Nhân tộc, lá gan của ngươi cũng không nhỏ."

Tức thì hoàn cảnh chung quanh giống như cũng phối hợp theo tâm tình"Eagle", rừng cây khô héo cùng bầu trời đêm đột nhiên trở nên vặn vẹo, giống như bị một cơn lốc xoáy trong vô hình không ngừng cắn nuốt. Tầm nhìn chung quanh trở nên mơ mịt.

Không quá bao lâu, mọi thứ xung quanh dần dần lắng đọng quay về với sự bình yên vốn có.

Gil từ mặt đất đứng dậy, bốn phía âm u mịt mù. Khắp nơi đều là hòn đá và cột đá sụp ngã, khoảng không mênh mông trống trải dù liếc mắt một cái cũng không nhìn được điểm cuối. Đêm đen kịt như cái lồng chụp bao phủ cả đống hoang tàn ở bên trong.

"Eagle" đã đi đến trên một cái bình đài cách đó không xa.

Bình đài cũng giống như mọi vật xung quanh bị tàn phá, hư hại mặt đường lồi lõm đi lại cũng có chút nhọc nhằn. Trên bình đài có một cái ghế tựa xa hoa khác biệt hoàn toàn, hoa văn tinh tế tinh xảo và vẻ hoa lệ bên ngoài hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh.

Nhẹ ở trên ghế ngồi xuống, "Eagle" gác lên thon dài hai chân, khuỷu tay đặt ở trên lan can, dày chống cằm nhìn thấy dưới bình đài Gil .

Khác với Eagle lúc bình thường trước mặt người ngoài luôn đượm dáng vẻ tao nhã, cử chỉ nhã nhặn khác biệt. Lúc này mỗi động tác giơ tay nhấc chân của "Eagle" đều mang theo một loại lạnh lùng cao ngạo, tựa hồ như đang miệt thị thế gian này.

"Eagle" đánh giá Gil mấy lượt, giống như hắn đang quan sát một vật phẩm thú vị gì đó. Bên ngoài sắc xanh quỷ dị bên ngoài, trong con ngươi ấy còn phủ thêm một vầng sáng đỏ sậm.

Gil cũng bước lên đài, không thèm quan tâm tới tầm mắt thăm thú dừng ở trên người mình của hắn. Dùng ngữ khí hệt như vừa rồi nói:

"Làm sao ngươi còn chưa cút?"

"Eagle" nhíu nhíu mày, rất bất mãn với cái kiểu giọng điệu này của Gil , "Nhân tộc, chú ý ngươi đang nói chuyện với ai."

Gil nửa khép hờ đôi mắt, quay đầu đánh giá xung quanh bốn phía. Căn bản không muốn đối mặt nói chuyện với sinh vật không rõ kia.

"Eagle" trừng mắt nhìn Gil một hồi lâu nhưng phát hiện tính nhẫn nại của đối phương tốt lắm, hoàn toàn không để ý tới mình. Nhíu mày trầm tư một chút, đột nhiên không giận trái lại còn cười.

"Ngươi đúng là người thú vị, nhân tộc bây giờ đều thú vị giống như ngươi à? Rõ ràng trên người không có khí tức của ta, nhưng vẫn còn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ uy."

Gil vẫn không phản ứng, "Eagle" cũng không buồn bực, vẫn tự mình nói tự mình nghe, "Thật sự là kỳ quái, tinh thần lực của ngươi hoàn toàn không ăn khắp với thân thể... Nè, nhân tộc, ngươi muốn... cùng ta làm giao dịch hay không?"

Gil một bước cũng không nhường, "Trước tiên ngươi cút ra rồi hãy nói sau."

"A..." "Eagle" cười lạnh một tiếng, nhiệt độ không khí chung quanh giống như đột nhiên tụt giảm, chỉ một thoáng sau lưng "Eagle" hiện ra một bóng dáng màu đen thật lớn.

Bộ áo choàng màu đen vây bóng người ở bên trong, mà"Eagle" ngồi ở ghế trên cơ hồ duy trì động tác lấy y hệt ——cánh tay phải tái nhợt gầy yếu chống đầu trầm tư. Mà tay trái thì cầm một lưỡi liềm bản to. Lưỡi dao trắng tuyết hẹp dài hơi cong, miệng lưỡi nổi lên một sắc đỏ yêu dị.

"Thế này đã hài lòng rồi chứ? Nhân tộc, câu trả lời của ngươi?"

Cuối cùng Gil cũng chịu xoay người, nhìn chằm chằm bóng đen to lớn trước mắt, "Giao dịch? Nhưng ta không biết bây giờ ngươi còn có thể chi trả nổi vụ giao dịch hay không."

"Nhân tộc, đừng tiếp tục cố gắng chọc giận ta." Bóng đen lóe lóe, giọng của "Eagle" cũng chìm xuống.

"Phải không." Gil thờ ơ, "Chỉ có thể mượn nhờ cơ thể người khác mở miệng muốn trao đổi với ta, vậy vừa rồi ta nói ngươi chỉ là một tàn hồn không đúng chỗ nào hử? Ta chỉ biết ngươi muốn giao dịch với ta, nhưng ta không thấy chút thành ý nào của ngươi."

"Vừa mở miệng thế mà dám yêu cầu thành ý của cần... Ngươi là nhân tộc ta thấy thú vị nhất." Bóng đen lặng im, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: ". Hiện tại, đã hài lòng rồi chứ?"

Từ lúc bóng đen khai báo tên thì bốn phía xung quanh lập tức hạ tư thế trở nên thần phục với Gil . Tuy chung quanh vẫn là màn đêm đen trong đống hoang tàn, nhưng khí tức bủa vây bốn phía không còn sinh ra lãnh ý cùng bài xích với Gil nữa.

Tên của sáu thần đều là trực tiếp đặt tên theo thần Sáng Thế. Trong tên có chứa ma lực cùng trói buộc.Một khi mỗ thần chủ động báo danh tính, cũng đại biểu cho việc công nhận việc tôn trọng địa vị ngang bằng với người được báo danh tính.

Đây là một loại cảm giác hết sức kỳ diệu, tựa như trao đổi với bóng đen không chỉ thông qua ngôn ngữ, mà đôi bên đã đạt tới độ nhất trí về ý thức. Chợt bừng tỉnh, tựa hồ còn phát giác rằng giữa hai người đã thành hình một đồ hình khế ước chưa đầy đủ.

Rốt cục Gil cũng ẩn đi chút ít dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, mở miệng hỏi lại: "Ngươi muốn giao dịch cái gì, lấy cái gì giao dịch cùng ta?"

"Yêu cầu của ta, lúc trước đã nói qua chính là rời khỏi đại lục. Ngươi đã có thể tìm tới đây, hẳn là biết cách rời khỏi đi." Bóng đen và "Eagle" đều ngồi ngay ngắn, trong ánh mắt mang theo sự hung tàn cùng hưng phấn, "Ta muốn vong tộc... một lần nữa trở về đại lục. Ta muốn tên kia, một lần nữa đứng trước mặt ta nhận sai!"

"Eagle" từ trên ghế đứng lên, bóng đen phía sau như hình với bóng, "Về phần điều kiện trao đổi... hiện tại để lực tinh thần hòa vào trong thân thể ngươi thế nào?"

Gil lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định trở lại, trong mắt hiện lên quang mang không rõ. Nhìn bóng người cao lớn mờ ảo trước mặt, để lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa.

"Thành giao."

Gil vừa dứt lời, giữa hai người đột nhiên xuất hiện một cái đồ án hình thoi đỏ như máu. Đồ án từ từ phân thành hai, rồi đột nhiên nhằm phía Gil và bóng đen sau lưng Eagle.

"A..." Gil hừ lạnh một tiếng, trên mu bàn tay trái dâng lên một đợt bỏng rát. Rất nhanh, một cái đồ án đỏ như máu hiện lên.

Mà cái mũ choàng đen của bóng đen tóc dài màu vàng kim sau lưng "Eagle" bay phất phơ trên không, giống một cơn lốc xoáy màu đen từ giữa không trung mãnh liệt ập đến."Eagle" nâng bàn tay phải, cái liềm to bự từ đằng sau từ từ giơ lên cao, dùng một loại tốc độ nhanh như chớp cắt ngang khoảng không gian, vung mạnh xuống.

Gil còn chưa kịp phản ứng, không gian trước người đột nhiên nứt ra một rảnh hẹ dài, trong nháy mắt cắn nuốt lấy hắn.

Cái vết rách vặn vẹo bất chợt trong khoảnh khắc biến mất vô tung, bên trong đột nhiên tràn ra mộttia chớp màu xanh đậm."Eagle" cả kinh, bóng hình chớp lên ngay lập tức lùi về sau.

Cũng may tia chớp chỉ là chợt hiện, cũng như vết rách tan biến trong hư vô.

"Eagle" trên mặt xuất hiện một nét thoáng hiện khiếp sợ thần sắc, một lúc lâu mới chìa ngón cái đặt ở môi dưới biên, lẩm bẩm nói: "Tên kia lại có thể... Rốt cuộc là..."

Nhìn chằm chằm phía trước vốn chẳng còn gì, cuối cùng "Eagle" chỉ đành nhận mệnh nhún nhún vai, "Quên đi, ta cũng không còn biện pháp . Nếu chỉ thế... tên kia mới có thể còn sống mà trở về a..."

.

Gil mặt không chút thay đổi trôi bồng bềnh ở giữa không trung, dưới chân là cánh rừng kéo dài xuyên suốt. Chung quanh tối đen một mảnh, nhưng trên bầu trời lại không ngừng có đoàn sáng xanh thẳm thoáng hiện, xa xa truyền đến tiếng sấm rầm rề. Mây đen như mãnh thú bủa vây bốn phía giống như đang đè nén một cơn thịnh nộ ngập tràn.

Hừ một tiếng, Gil kéo trường bào trên người xuống. Mái tóc dài đen tuyền lập tức dựng thẳng lên cao. Ngửa đầu nhìn tảng sấm sét trên không càng ngày càng, Gil lộ ra một nụ cười châm chọc.

"Cái gọi là để thân thể cùng tinh thần nhất trí, chính là phải gánh một hồi thiên kiếp sao? Nhưng thật ra cũng khá hợp lý..."

Tràng sấm inh tai nhức óc dần dần vang dội, một tiếng phát nổ rền vang trong khoảnh khắc một nửa màn đêm bất chợt biến thành màu xanh đậm. Một đường chớp dài nhỏ đột nhiên từ trên không bổ thẳng về phía Gil trôi bồng bềnh.

Đợt đầu tiên trong số tám mươi mốt tràng sấm từ trên chín tầng trời, dần dà đổ xuống.

.

"Eagle" nhàm chán quay về trên ghế dựa, trong đống hoang tàn cực kỳ yên tĩnh. Mấy vạn năm qua chưa từng thay đổi, năm đó Grazia Vantican náo nhiệt phồn hoa sớm đã bị hủy hoại hoàn toàn kể từ đợt chiến dịch nọ.

Còn có ai biết chỗ hắn đang ngồi lúc này chính là địa khu ban đầu của sáu thần bọn họ. Nơi đã từng là địa phương thành thánh nhất toàn bộ đại lục, cuối cùng lại trở thành đống hoang tàn cầm tù hắn vạn năm.

Cũng chính là lý do vì sao năm đó hắn cùng tên kia đánh nhau tới độ sứt đầu mẻ trán.

Cha của hắn... Vì sao đột nhiên rời khỏi nơi này? Mà bọn hắn, vì cớ gì từ những người anh em gần gũi thân thiết nhất đi đến một bước này.

"Eagle" tựa lưng vào lưng ghế, vừa rồi đống hoang tàn bởi vì sự xuất hiện của Gil mà có chút tức giận, hiện tại đã quay về với sự tĩnh lặng vốn có. Tĩnh lặng kể từ ngày Grazia bị vứt bỏ cho đến hiện tại.

.

"Được rồi, wow ăn cơm thôi." Kreegans phân đồ ăn vào hai cái chén lớn đẩy về phía trước, nghiêm nghị giảng đạo lý với hai nhóc trước mặt.

Nhưng chẳng qua Toffee chỉ khẽ nâng mí mắt, sau đó ôm Pudding tiếp tục lăn qua lăn lại trên tấm thảm mềm mại trên sàn .

Kreegans đau đầu xoa nhẹ cái trán, lại cảm thán Bạch Mộng năm đó đáng yêu hơn nhiều, "Ta nói rồi bọn hắn rất nhanh sẽ trở về. Mà khi trở về nếu biết hai đứa không ăn cơm, cẩn thận bị đánh."

Toffee và Pudding vẫn chuyên tâm cuộn thành một đoàn tiếp tục lăn tròn, căn bản không có chút phản ứng.

Kreegans bó tay, chỉ đành đặt thực vật sang một bên, đợi chúng nó đói bụng thì tự lấy ăn.

Đóng cửa phòng lại, Kreegans trực tiếp tới phòng thí nghiệm của Arguineguin. Thân thể vẫn còn đang trong quá trình chữa trị Arguineguin gần đây chỉ có thể bay tới bay lui, chỉ huy bộ xương khô cấp thấp lật trang sách, sau đó điều phối các loại thuốc đơn giản.

"Barney, giúp ta cho thạch phốt pho vào trong bình."

Kreegans vừa vào cửa đã bị bộ xương khô đút cho một cái bình thuốc trong suốt, cam chịu số phận bị người sai sử chạy loanh quanh.

"Bọn Andries, hôm nay đã đi ngày thứ mười rồi phải không?" Arguineguin bay tới bên cạnh Kreegans, đột nhiên hỏi.

"Ừm." Kreegans chuyên tâm nhìn bình thuốc trong tay, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra khoảng chừng một tháng nữa là có thể quay về..."

Kreegans nói còn chưa dứt lời, cả tòa thành đột nhiên lắc mạnh một cái. Tay khẽ trợt, bình thuốc "ba" một tiếng rơi xuống mặt đất vỡ vụn.

Nhưng Arguineguin và Kreegans không quan tâm, hai người mở cửa vọt ra ngoài. Vừa đáp xuống khu đất trống bên ngoài tòa thành, Berg vọt tới một hướng khác.

"Đồ khốn! Kẻ nào muốn phá hủy tòa thành của ta hả? !"

Kreegans và Arguineguin cũng chưa nói chuyện, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm không trung. Khoảng không mù mịt không rõ nguyên nhân, đợi đến nửa ngày cũng không phát hiện ra chút động tĩnh gì, đang mở miệng xét hỏi, đột nhiên giữa không trung truyền đến một trận khí thế ép người tới độ khủng bố.

Berg biến sắc, cẩn thận trừng mắt nhìn khoảng không trên bầu trời.

Giữa không trung đột nhiên vặn vẹo một hồi, một hồi lâu sau một bóng đen bất thình lình tựa như xé toang khoảng không hư vô, từ từ bước ra.

Gil vững vàng dừng ở giữa không trung, đang ôm lấy Eagle vẫn chìm trong giấc ngủ mê mang, cúi đầu nhìn xuống ba người phía dưới nhíu mày.


"Bất ngờ thật đó, không ngờ mọi người nhiệt tình đi ra nghênh đón chúng ta vậy đó?"

[C68] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong


Chương 68 cấm khu của tử thần ( hai )
uy

[C67] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong





Chương 67 Cấm khu của tử thần ( một )

[C21] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong




Chương 21 Tiếng tăm nổi như cồn . . .

[C110] Thiên hạ đệ nhất ảnh vệ


Lililicat
Phong


Chương 110 dạy không biết mệt

[C109] Thiên hạ đệ nhất ảnh vệ

Lililicat

Phong





Chương 109 Niềm vui gặp lại


"Ta biết, Vân Tung, ngươi nuôi con của chúng ta trưởng thành phi thường xuất sắc." Thương Minh Thư Vân dùng tay tựa trên tháp, từ bên trên nhìn xuống Khanh Vân Tung, trong mắt yêu thương nồng nàn cháy bỏng. Đó là yêu, là hối, là tưởng niệm, là mừng như điên? Đến cuối cùng chẳng thể phân rõ, chỉ biết mộng cảnh hai mươi năm qua nay đã trở thành sự thật, mọi nỗi nhớ da diết chờ mong, tất cả đã hóa thành một giọt lệ si tình, chạm nhẹ trên gương mặt Khanh Vân Tung.

Một giọt nước mắt chợt xuống, thế nhưng lại giống như tức nước vỡ đê, hàng vạn hàng nghìn ngày đêm tưởng niệm, thương nhớ, rốt cục vào thời khắc này đã được phóng thích. Khanh Vân Tung yên lặng không nói gì, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc người nam nhân đang nằm ở trong ngực mình không tiếng động khóc thảm—— chỉ có lúc này, chỉ có nơi đây, nam nhân luôn kiên cường như sắt đá này mới có thể để lộ một mặt thế này.

Khanh Vân Tung chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Thư Vân, suốt khoảng thời gian chúng ta cùng một chỗ cộng lại vẫn chưa tới ba tháng, nhưng lại để chúng ta quấn quýt si mê hai mươi năm, có điều ta chưa từng hối hận.

Tình cảm ta dành cho ngươi, chẳng phải bi thương, không phải chỉ thích thích, là dù chết cũng không chùn bước. Một khi ta yêu, tuyệt không quay đầu lại, tuyệt không cứu vãn, cho nên ta sẽ không bi thương, ta cũng sẽ không vì ta hoặc là ngươi rơi một giọt nước mắt, bởi vì, ta không hối hận!"

"Ngươi đồ bánh ú ngốc nghếch, thế này thì bảo sao ta lại không si mê cả đời chứ?" Thương Minh Thư Vân cởi bỏ vạt áo của hắn, một đường từ cổ hắn hôn đến bờ môi của hắn, không cần quá nhiều lời giải biện cũng không bao giờ yêu cầu giải thích. Khi gặp lại, chỉ đến người trước mắt là chân chân thật thật, đó cũng là ngọn lửa lại một lần hừng hừng thêu đốt chẳng quản đã cách xa nhau mấy chục năm, chẳng thua thì tình cảm oanh oanh liệt liệt một lòng truy cầu của những chàng thanh niên trai tráng, trải qua năm tháng lắng đọng thậm chí,

Càng thêm mãnh liệt.

Chỉ có tận tình mới mong giải hết tương tư!

Một đời là bao nhiêu năm, đã sống phải sống hết mình!

—————————————————————————————————————

Tiểu Thất đang ăn cơm trong đại sảnh dưới lầu, cha thân Khanh Ngũ cùng với đa thân vẫn còn lèo nhèo ở trong phòng không biết làm cái gì, Khanh Ngũ nói có lẽ bọn họ sẽ rề rề tận một ngày một đêm cho nên bọn thuê phòng ở lại, Khanh Ngũ cũng đã bị hắn cõng đến khách phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Giờ phút này đã mặt trời đã khuất bóng, nhưng trên phố người đến đường đi không giảm ngược lại còn tăng, Thì ra sắp sửa đến giờ bày sạp chợ đêm, tối nay lại đúng dịp hội chùa trăng rằm. Nơi nơi người lui tới tấp nập khắp nẻo đường, Tiểu Thất thì yên lặng ngồi ở một góc gặm bánh mỳ.

"Công tử gia tuấn tú!" Vị khách nhân ngồi bên cạnh bàn đột nhiên tiếng tán thưởng nhỏ, lúc này những khách nhân xung quanh cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi. Lúc này Tiểu Thất mới ngẩng đu, nhìn về phía mọi người đang chỉ trỏ——Một vị công tử nho nhã dung mạo bất phàm mặc bộ áo xanh từ lầu hai chậm rãi bước xuống. Vị công tử kia khí chất cực kỳ xuất chúng, tuy người đi đường đi trên cầu thang đông đảo nhưng ai nấy đều không tự chủ nhường đường cho hắn, cả đám ghé mắt sang nhìn, trong ánh mắt mang theo si mê không thể kìm chế.

Người này trời sinh đã có mị lực làm người ta yêu thích.

Tiểu Thất liếc mắt một cái tức thì sửng sốt —— có đều hắn nhìn thấy không phải khuôn mặt tuấn mỹ vô song của vị công tử kia mà là hai chân của hắn. Ngay tức thì hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn vị công tử kia vững vàng nện từng bước một đi xuống bậc thang, thế nhưng trên tay còn phe phẩy thanh chiết phiến, nhẹ nhàng phất tới phất lui, từng bước một tiêu sái đi tới phía hắn bên này ——dáng đi kia không khác gì người thường chỉ có điều ở trong mắt mọi người, nhất cử nhất động của vị công tử này đều tuyệt đẹp nói không nên lời, ngay cả tư thế đi đường cũng đẹp như vậy—— ngoại trừ một mình Tiểu Thất chú ý tới cước bộ của hắn có chút phù phiếm.

Người này! Rõ ràng đi cũng chưa có ổn còn cứ muốn giả vờ giả vịt cầm chiết phiến!

Nhưng đối với người nào đó mà nói, đây chính là lần đầu tiên có thể tự mình dùng hai chân đi lại giống như người bình thường xuất hiện trước công chúng, tâm tình tự nhiên là phi thường đắc ý. Vì thế lập tức đến bàn Tiểu Thất ngồi xuống, cười nói: "Tiểu Thất, ăn xong đi dạo phố cùng ta."

"Muốn ta chuyển xe lăn xuống không? Ta sợ ngươi đi được một nửa thì chẳng còn khí lực ." Tiểu Thất hỏi.

"Hư, ngồi xe lăn cái gì, hiện tại ở trước mặt ngươi không phải là Khanh Ngũ thiếu tàn phế kia, mà là ——Quân công tử rong ruổi tứ phương." Trên khuôn mặt như ngọc của người nào đó như hiện lên một nụ cười bỡn cợt, "Ngươi là thư đồng của ta."

"Thiết!" Tiểu Thất kéo kéo khóe miệng, "Gia là ảnh vệ."

"Gia cái gì mà gia, ngươi có bao nhiêu!" Người nào đó dùng sức đập vào cái ót Tiểu Thất một cái.

Tiểu Thất nghĩ đến việc cùng Khanh Ngũ, ách, không, là cùng Quân công tử đi dạo phố, nhất định không thể thiếu chỗ tốt với hắn. Vì thế bánh mỳ cũng không gặm , nhân tiện nói: "Công tử chúng ta đi."

Quân công tử vốn muốn thuận thế đứng lên, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề —— kỳ quái, sao ở trước mặt Tiểu Thất thì mình sẽ không thể nào tự đi đường ? Hắn có chút nóng nảy, nhưng Tiểu Thất ở phía trước, kiểu gì cũng không thể tìm ra cảm giác bước đi lững thững như vừa rồi.

Tiểu Thất thấy hắn ngồi bất động, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tiểu Thất ngươi đỡ ta giùm cái." Quân công tử rốt cục cũng có chút ngượng ngùng. Có lẽ là bị Tiểu Thất hết dìu lại ôm thành thói quen mất rồi, giờ mỗi khi nhìn thấy Tiểu Thất, thế nhưng theo bản năng không thể tự đi đường .

Lúc này ánh mắt của đám đông chung quanh đều tập trung tại bàn bọn họ, Quân công tử đành phải xấu hổ mà cố ý tăng chút âm điệu: "Thư đồng, vừa rồi không biết sao lại bị trật chân, tới dìu ta."

Tiểu Thất = = thật sự là giấu đầu lòi đuôi, ngươi che dấu cái gì, ai quan tâm ngươi trật hay không trật chân? Vì thế thuần thục túm chặt cánh tay Khanh Ngũ, dìu hắn ra cửa.

Quả thực không ngoài dự đoán của Tiểu Thất, Khanh Ngũ vừa ra cửa còn nghênh ngang muốn tự mình đi dạo hội chùa, tâm tình kích động tự đi còn chưa tới nửa dặm đường, càng lúc bước chân càng chòng chành. Tuy hiện tại hắn có thể đi đi đường lâu hơn một ít, nhưng đi càng lâu thì càng hiển lộ rõ ràng.

Đang lúc hắn cố ý khập khiễng lôi kéo Tiểu Thất chạy về phía phố xá náo nhiệt, đột nhiên đằng sau có người kêu một tiếng "người què", khiến cho da mặt trắng nõn của Khanh Ngũ đỏ bừng, nhìn lại hóa ra là người đi đường quát một tên khất đang cưỡng ép níu kéo người trên con đường lớn, cũng không phải là nói hắn. Chỉ có điều chung quy Khanh Ngũ đã không được tự nhiên mất rồi, cố ý trợt nhẹ, té nhào xuống lại bị Tiểu Thất giữ chặt, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Không đứng nổi ?"

Khanh Ngũ cứ thế đứng ở bên đường cố ý nói: "Chân ta thật sự bị trật, ta không đi được, ngươi cõng ta."

"Vậy ta cõng ngươi trở về khách điếm nghỉ ngơi?" Tiểu Thất dìu hắn ngồi trên băng ghế trong một quán vặt bên đường, ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng chân của hắn.

"Không, ta muốn đi dạo hội chùa, ngươi thay ta mướn cái kiệu nâng nhỏ không đỉnh, hoặc là ngươi cõng ta." Khanh Ngũ đáp.

Tiểu Thất vừa nghe hắn già mồm cãi láo miệng chỉ biết hắn giả bộ —— Khanh Ngũ vừa mở miệng, trong lòng hắn nghĩ cái gì, Tiểu Thất không muốn biết cũng đã biết. Đơn giản là hàng này sợ người nói hắn là người què, nên không chịu tự mình bước đi, hàng làm biếng!

"Trặc chân thì trở về nghỉ ngơi, muốn đi dạo hội chùa thì tự mình đi." Tiểu Thất nói rất hợp tình hợp lý .

"Ta không thể tự mình đi, người khác sẽ chê cười ta." Khanh Ngũ thế mà lại thẳng thắn thành khẩn trước mặt Tiểu Thất, "Chân ta què, đi lại trông rất khó coi."

"Một đại nam nhân lại để người ta cõng đi dạo phố, càng khó nhìn!" Tiểu Thất đứng lên, khinh bỉ nhìn hắn, "Chân thọt thì thế nào? Mình đi thì cứ đi, quan tâm người ta nói cái gì! Một người nam nhân ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng không chịu nổi, còn gọi là nam nhân cái gì! Hừ!"

"Tiểu Thất... " Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất khoanh tay bày vẻ mặt nghiêm nghị, nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, thằng nhóc này vậy mà giáo huấn mình ?

Vì thế hắn cười nói: "Được, được, ngươi nói đúng, đại nam nhân thì sợ lời đồn đãi nhảm nhí gì chứ, ta chính là người thọt, bọn họ thích nói thì cứ nói."

Vì vậy đang muốn đứng lên đi về phíatrước, đột nhiên Tiểu Thất đè hắn lại: "Ngươi chờ một chút." Chỉ thấy hắn vội vàng chạy đến một gánh hàng rong trên đường, chỉ chốc lát sau cầm theo gậy chống chạm trổ tinh tế, giao cho Khanh Ngũ: "Tuy rằng ta là chân của ngươi, nhưng ngươi cũng phải học tính độc lập tự mình bướcđi, đừng lúc nào cũng ỷ lại ta, ta cứ mãi dìu ngươi ôm ngươi thì ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể đi đường. Ngươi yên tâm mà bước đi, đừng sợ té ngã, bởi vì ta sẽ vĩnh viễn ở sau lưng ngươi bảo hộ ngươi —— Triệu Thanh đã nói, chân của ngươi còn chưa quá vững vàng, có cây quải trượng giúp đỡ thì không thể tốt hơn, cầm đi! Đây là ta đưa cho ngươi."

Khanh Ngũ nghe xong ngôn luận lần này, kinh ngạc nói: "Ừm?"

"Làm sao vậy?" Tiểu Thất hỏi.

Khanh Ngũ mỉm cười: "Ha, ta đột nhiên cảm thấy, người nào đó bị bản công tử cuốn hút, khí thế càng ngày càng trở nên bất phàm, ngôn ngữ cũng ngang nhiên, ẩn ẩn phong phạm của vị hào hiệp. Có thể khiến cho thiếu niên ngang bướng ngây thơ kiêu ngạo ương ngạnh ngày xưa trở thành cây gỗ nở hoa, ai nha, ta thật sự là bội phục chính mình. Ngươi nói xem, ta là không phải nên đi học cách đi đường, làm tấm gương tốt , cầu phúc cho lê dân bá tánh trong thiên hạ ha?"

"Ngươi thả rắm thối gì đó! Bổn đại gia vốn là hào hiệp nhất thế! Đâu cần ngươi lây nhiễm! Nhiễm cái đại đầu quỷ ngươi ấy! Chẳng biết bụng mình còn đen hơn người ta bao nhiêu đâu, khắp thiên hạ đều bị ngươi nhiễm đen!" Tiểu Thất nhất thời xù lông.

"A? Con mắt nào của ngươi thấy bụng ta đen?" Khanh Ngũ mở ra chiết phiến, che đi khóe miệng quá mức gian xảo. Tuy một người khiêm tốn không nên cười như vậy.

Tiểu Thất nghiêng đầu đáp: "Chẳng lẽ cái từ 'phúc hắc' này, không phải chuẩn bị cho ngươi sao?"

"Ha." Khanh Ngũ lấy một trận cười khẽ kéo qua cái đề tài này, lập tức tay vịn quải trượng, vui sướng tiếp tục đi về phía trước.

Chưa đi được bao xa, ở một góc ngã tư đường phía trước hiện ra một cái bàn đơn sơ, trên bàn treo một bức tranh thư pháp, chỗ bàn có mấy người mặc áo vải ngồi quanh.

Khanh Ngũ từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy bức thư pháp tác phẩm là khắc họa một người tiên sinh dạy chữ trong thôn Tú Thủy, bao ăn bao trụ, một tháng ba mươi văn tiền.

Mấy người này cách thôn trang mười mấy dặm chạy tới đây, người dẫn đầu là trưởng thôn. Từ trang phục trên người bọn họ có thể nhìn ra, kỳ thật thôn Tú Thủy này là một thôn làng trong núi, bốn phía đều là núi. Bao đời đều bình dị yên ổn sống qua ngày bởi vì cùng, cho nên trong thôn không biết đã có bao nhiêu năm chưa có tiên sinh dạy chữ.

Năm nay trưởng thôn bán lương thực có dư một chút, mới bỏ tiền vào Sở Châu đối với bọn họ mà nói đây chính là một địa phương rộng lớn mời tiên sinh đến thôn dạy học, chỉ có điều số tiền xuất ra đối với người nơi này mà nói thật sự quá ít. Bởi vậy đã bày sạp vài ngày rồi mà cũng không có ai ghé tới, đang chuẩn bị qua đêm nay trở về nhà.

"Ba mươi văn tiền, chậc chậc, ít như vậy, đầu óc ai bị nhúng nước vào ghé tới." Tiểu Thất bỉu môi nói.

"Ngươi đang mắng đầu óc chủ nhân nhà ngươi bị nhúng nước sao?" Khanh Ngũ đáp.

"Này!" Tiểu Thất = =

Khanh Ngũ mỉm cười: "Chính là được ngươi dẫn dắt, đột nhiên phát hiện trên người mình có i tài dạy người, cũng may ít nhiều nhờ có ngươi nhắc nhở a! Mấy nhóc Thôn Tú Thủy ơi, ta đến đây, đợi hiền nhân tới dạy bảo đi!"

Trước mắt Tiểu Thất đột nhiên thoáng hiện một hình ảnh —— cảnh tượng một đám bụng đen đi theo đại phúc hắc Khanh Ngũ đồng loạt kéo mở nụ cười âm hiểm.


@ ờ thì ấy không nói, tớ cũng không biết ấy đang ngóng trông từng ngày *1s tội lỗi* Tính lấp hố PS xong thì sẽ cố gắng không đào hố nữa, xử xong hố trong nhà rồi sẽ đào tiếp. *dạo này nhiều truyện hay quá à T^T*  Bỏ bê hơi bị lâu...

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

[C20] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong

Chương 20 Mỗi một mỹ cường công đều sẽ phải gặp một thụ thoạt nhìn trông giống như quật cường kì thực lại là bình phàm miễn cưỡng chống đỡ nhược thụ. . .

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

[C66] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 66 di tích chúng thần ( sáu )

[C65] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong


Chương 65 di tích chúng thần ( năm )

[C64] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 64 di tích chúng thần (bốn)

[C63] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Ờ, H thiệt nè ^__^.

Chương 63 di tích chúng thần ( ba )

[C62] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu 
Phong



Chương 62 di tích chúng thần ( hai )

[C61] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong







Chương 61 di tích chúng thần ( một )

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

[C60] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 60 hương vong linh ( tám )

[C59] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 59 hương vong linh (bảy)

[C58] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 58 hương vong linh ( sáu )

[C57] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 57 hương vong linh ( năm )



Eagle ngây ngốc nhìn sang Gil, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng gì đối với cái kết luận này của Gil.

"Làm sao có thể..." Eagle trừng mắt nhìn thảo nguyên xa xa mênh mông bát ngát xa xa, "Nếu đã ra khỏi địa phận của Vantican Lance, chúng ta phải làm sao bao giờ?"

"Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?" Gil nâng tay phải, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một đoàn sương mù hình tròn, "Từ khi chúng ta tỉnh lại, thành phần trong nguyên tố ma pháp ở chung quanh cũng đã có chút thay đổi. Hơn nữa ở tại nơi này, ma lực của ta đột nhiên giảm một bậc."

Nói chính xác hơn thì chính là ma lực trong cơ thể giống như đột nhiên bị nén lại vậy.

Đây là trải qua mấy ngày thực nghiệm không ngừng cuối cùng Gil cho ra kết luận: ma lực trong người vì một nguyên nhân chẳng rõ, đại khái bị cưỡng ép một cấp. Trong khoảng thời gian sinh hoạt tại cốc sương mù, hắn đã có thể triệu hồi ra Ma Hồn đầu cấp bảy, nhưng hiện tại nhiều lắm hắn chỉ có thể triệu hồi ra Hắc Võ Sĩ bậc cao cấp sáu.

Nhưng bất kể là trực tiếp sử dụng vong linh ma pháp, hay vong linh sinh vật bị hắn triệu hoán ra thì cả uy lực lẫn thực lực tăng lên không ít. Thật giống như là ma lực trong thân thể của Gil như khí thể phình trướng thế nhưng lại bị hoàn cảnh đặc thù chung quanh nén thành chất lỏng.

Đại lục Vantican Lance rộng lớn không phải là không có nơi có hoàn cảnh đặc thù. Tựa như địa phương lúc hai người tiến vào trận tu luyện địa cổ xưa nhưng nếu cứ tiếp tục nán lại bên trong thì trong phạm vi nhỏ nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Hai người bôn ba hành tẩu trên thảo nguyên đã hai ba ngày, chu vi hoàn cảnh nơi đây đã không còn khả năng vì lý do hoàn cảnh thay đổi để giải thích.

Mặc dù có chút thái quá không thể tin nhưng lúc này Gil gần như đã có thể xác định, bây giờ chỗ hai người đang đứng đã không còn là đại lục mà hắn vô cùng quen thuộc kia.

Bọn hắn bây giờ không còn ở Vantican Lance, vậy đang ở nơi nào? Gil cũng muốn biết đáp án.

"Tóm lại, trước hết tìm được thành thị cỡ lớn rồi nói sau." Gil xách Pudding d9a7t5 trên mặt đất để nó tự mình đi theo.

Hai ngày này tinh thần của Pudding vẫn luôn cực tốt, suốt hai ba ngày liên tục gấp rút lên đường nhưng không giống như trước đi không đi được bao lâu, mà bắt đầu khẩy ống quần để người ta ôm.

"Bọn Jessy nhất định đang rất lo lắng." Eagle một lần nữa kéo mũ trùm, lại đi theo Gil.

Gil : "Ừ, sau khi biết rõ địa điểm chúng ta hãy mau chóng nghĩ biện pháp báo tin cho bọn hắn."

"Sau này nhất định Jessy sẽ không bao giờ ... cho cậu nghỉ ngơi nữa." Eagle cười hắc hắc nhìn Gil , cố gắng trong hoàn cảnh gian nan tìm kiếm nguồn an ủi.

Gil thờ ơ có lệ "Ừ" một tiếng, "Trở về cậu cũng sẽ được hưởng thụ vòng tay yêu thương của Laird."

Mặc dù đối với việc bản thân không rõ đang ở đâu có chút mờ mịt nôn nóng, nhưng cũng may bên người còn có người theo cùng làm tâm tình hai người không quá sầu lo.

Lúc trước chứng kiến trong quán trọ có vài gã vong linh pháp sư quang minh chính đại xuất hiện trước mắt người khiến cho Gil sử dụng ma yểm tìm kiếm phương hướng, cũng có chút yên tâm.

Dựa vào tấm bản đồ giản lược chỉ dẫn phương vị mà ông chủ quán trọ, hơn nữa theo tin tức hồi báo của ma yểm, hai người du đãng tròn năm ngày trên khắp thảo nguyên mới bắt đầu dần dần chứng kiến có lữ nhân khác ngoài bọn hắn đi ngang qua.

Ngẫu nhiên gặp được lữ nhân, đa phần mọi người đều vội vội vàng vàng. Hoặc giống như bọn Gil trùm áo choàng sốt ruột chạy đi, hoặc trực tiếp cưỡi ma thú cao lớn diện mạo kỳ quái, gào thét lướt qua.

Hơn nữa bình thường đều là hai ba người hoặc là một mình độc hành, thì hai người chưa từng nhìn thấy đội buôn cỡ lớn. Chỉ có điều đại đa số người đi đường đều hướng về một hướng giống như bọn hắn. Ít nhất điều này cũng có thể chứng minh hai người hẳn là đi đúng hướng rồi, trong lòng cũng hơi có chút an tâm.

.

Gil nhìn bức tường thành mơ hồ đã hiện ra bóng dáng phía xa xa, xoay người ôm lấy Pudding đi bên chân nhét vào trong túi.

Thời hạn và phương vị đều y hệt như lời ông chủ quán trọ chỉ dẫn, gần như không xê dịch gì lắm. Tòa thành này thoạt nhìn được xây dựng sửa chữa bằng tảng đá đen, có lẽ đây chính là thành Oasis mà hắn nói.

Có kinh nghiệm lúc trước vì thế trước khi vào thành, Gil cùng Eagle cố ý làm cho bản thân mộc mạc một chút. Trên áo choàng nhiễm một tầng bụi đất không cần phải nói, thậm chí hai ngày trước Gil đã cố ý dùng nham thạch mài một vài cạnh góc chỗ.

Về phần pháp trượng của mình và trọng kiếm của Eagle toàn bộ thu hồi vào trong giới chỉ, chỉ để lại một ít tiền đồng và tích tệ ở trên người.

Khi hai người tới cổng thành, trên cửa đá điêu khắc dòng văn tự cỡ lớn hai người vẫn không rõ là gì. Binh lính giữ thành thoạt nhìn có chút lười nhác, ngáp một cái rồi bảo hai người vẫn chưa nộp phí vào thành.

Ném vào bên trong cái rương nhỏ bốn miếng tiền đồng sau đó binh lính phất phất tay, không thèm để ý vô tư thả hai người vào thành.

Gil dẫn Eagle vào thành sau đó tận lực hòa vào trong dòng người. Một lát sau, hai người quẹo vào một khu chợ mờ ảo.

Mặc kệ là binh lính trước cổng thành nhàn nhã, hay là dòng người đổ xô khắp xung quanh ngoại trừ ngoài bức tường thành dùng cự thạch màu đen vô cùng kiên cố tu chỉnh lại, tựa hồ thành Oasis cũng không thể tính là một tòa thành thị phồn hoa. Đặt ở đại lục Vantican Lance, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là một tòa thành nhỏ xa xôi.

Ngã tư đường thoạt nhìn cũng không rộng lớn, cũng may lưu lượng người cũng ít đi. Các sạp hàng chung quanh lần lượt bố trí từng gian một, diện tích cũng không lớn, cảm giác có chút chen chúc. Biển hiện bên trên toàn bộ đều dùng cùng một loại văn tự kỳ quái. So với những tòa thành muôn màu muôn vẻ, hình dạng chiêu bài phong phú thì hoạt động buôn bán tại chợ phố nơi này thoạt nhìn cũng có chút vắng vẻ tiêu điều.

Gil lại dẫn Eagle tiêu sái đi qua một cái ngã tư đường, ngẫu nhiên sẽ tiến vào cửa hàng hỏi giá cả, hoặc là chọn lựa vật phẩm.

Mấy giờ sau, Gil cầm vài cuốn sách, Eagle ôm lấy một túi đồ ăn. Hai người tìm được một quán trọ từng lướt qua, dùng năm tích tệ thuê được một gian phòng nhỏ trong năm ngày.

Mới vào trong phòng, Pudding lập tức từ trong túi Eagle bò ra. Nhảy phốc lên trên giường, hưng phấn nhún lên nhún xuống.

"Cuối cùng tôi cũng cảm thấy gần đây tinh thần của Pudding có chút tốt quá mức bình thường." Eagle đặt túi đổ ăn tới cái ghế bên cạnh, có chút mới lạ tự mình đánh giá Pudding chẳng hiểu vì sao một mình trông rất háo hức quá độ.

"Ừ, nhưng lại béo lên không ít." Gil cũng gật đầu, đi đến bên giường túm lấy cái gáy Pudding treo lên trên cao lắc lắc. Đôi mắt to lưu ly của Pudding vô tội vạ nhìn Gil , cái đuôi quật qua quật lại trên không trung vạch thành một vòng cung kinh hoảng, thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận đáng yêu. Chẳng tìm thấy chút bóng dáng một người nhún nhảy trên giường ban nãy.

Bởi vì bị xách lên cao cho nên cả người đều kéo thẳng , rõ ràng so với lúc trước lớn hơn một vòng.

"Không nên a." Eagle sờ cằm quan sát vật nhỏ bên cạnh, "Mấy ngày nay chúng ta đều ăn bánh mì đen, rốt cuột thì thịt này từ đâu mọc ra nhỉ?"

Gil : "Có lẽ là bởi vì được bổ sung nguyên tố ma hạch quá nhiều."

Mấy ngày nay bôn ba hành tẩu, trên người hai người thiếu hụt thực vật nghiêm trọng. Ngày đó ở trong quán trọ mua bánh mì đen, như thường lệ hơn phân nửa vẫn vào trong bụng Pudding. Nhưng hai ngày sau vật nhỏ vẫn cứ đói bụng đến mức ủ rũ ỉu xìu, cả hai người thật sự không đành lòng. Gil liềnđem ma hạch hệ ám còn sót trong giới chỉ đút cho nó mấy viên.

Ma hạch hệ ám có tác dụng hỗ trợ cực kỳ hiệu quả với ma thú, có thể trực tiếp cắn nuốt. Ma thú trực tiếp cắn nuốt ma hạch thân thể không những nhanh chóng được bổ sung nhu cầu, hơn nữa cực kỳ trợ giúp đối với sự tăng tiến của nâng cao năng lực.

Nhưng xưa nay Gil chưa bao giờ cho Pudding ăn ma hạch, một là bởi vì bây giờ Pudding còn thật sự quá nhỏ, thật sự cũng không cần bổ sung ma hạch. Thứ hai một phần cũng là lo lắng đến việc một khi tiếp nạp ma hạch thì không thể lấy ra nữa, Pudding cũng cũng không thể thu nạp hoàn toàn. Tuy tăng cấp bậc có lẽ sẽ nhanh chóng, nhưng mức độ năng lực tăng tiến cũng không ổn định.

Mà mấy ngày hôm trước do tình huống bất đắc dĩ, Gil mới cầm hai viên ma hạch hệ ám cấp thấp nhất đút cho nó. Về phần đây có phải là nguyên nhân khiến trong thời gian gần đây nó hưng phấn quá độ hay không thì Gil cũng không quá khẳng định.

Túm Pudding xoay quanh hai vòng, xác định nó cũng không có bất cứ cái gì khác thường Gil mới buông tay ném nó trở về giường, để nó một mình tự chơi. Còn mình thì kéo một cái ghế khác ngồi xuống, bắt đầu lật xem bộ sách mới vừa mua.

Eagle bày từng món đồ ăn mới vừa mua, phần phân cho Pudding thì đặt ở trên ngăn tủ đầu giường. Còn phần của hắn và Gil thì trực tiếp khui ra để ở trên giường, để cho Gil thuận tiện bốc lấy.

Trong hành trình gần mười ngày qua, gần như hai người chưa ăn qua bất cứ đồ ăn nào. Sau hai ngày qua cũng chỉ dùng qua một ít bánh mì đen cứng rắn, nhưng giá cũng cắt cổ. Ông chủ quán trọ nói năm tiền đồng một cái bánh mì đen, nhưng nó cũng chỉ cỡ bàn tay của hai người trưởng thành. Tại đại lục Vantican Lance, dưới tình huống bình thường, hai tiền đồng là đủ để mua núi lớn.

Chỉ có điều sau khi vào thành Oasis, dạo quanh khu chợ một vòng cho đến quá trưa, hai người lại phát hiện kỳ thật giá hàng ở đây cũng không cao. Đồ ăn và những vật dụng thiết yếu giá cực kỳ hời, giá cả của một số loại vũ khí phòng cụ cũng không quá đắc đỏ. Nhưng chỉ có một loại vật phẩm bất đồng ——là thành phẩm luyện kim thuật.

Lúc Gil loanh quanh cửa hàng luyện kim thuật thì phát hiện bên trong cửa hàng giá bán của phẩm chất luyện kim thuật cao đến dọa người. Nhưng nhìn kỹ thì mấy loại thành phẩm đó cũng không phải thứ gì quý giá, nhưng chế tạo lại hết sức tinh xảo.

Trong mắt Gil thì đại bộ phận luyện kim thuật trong cửa hàng những học trò năm hai năm ba tại Eful Luis đã có thể chế tạo . Cũng có một số ít, vẻn vẹn mới chỉ là một bán thành phẩm thô sơ.

Lúc đầu Gil còn tưởng do vấn đề địa lý, tài liệu luyện kim thuật rất hiếm hoi, cho nên thành phẩm luyện kim thuật mới có cái giá cao ngất ngưỡng. Nhưng đợi đến khi hắn dạo quanh một vòng thì cực kỳ ngạc nhiên phát hiện tài liệu luyện hóa cũng không quá hiếm thấy.

Thậm chí còn có một vài bán kim loại mà hắn luôn muốn có nhưng lại tìm không thấy, giá cả cũng không khác bánh mì trắng mà hai người vừa mua ở cửa hàng bên cạnh.

Quả là một cái hiện tượng thú vị.

Cũng không phải bởi vì vấn đề về tài liệu luyện hóa vật phẩm luyện kim thuật quá hiếm mà có thể... là do nguyên nhân ở chỗ người chế tạo vật phẩm luyện kim thuật.

Gil lại nghĩ đến đống đồ thí nghiệm hắn tống trong giới chỉ bình thường lúc không có việc gì để giết thời gian làm ra một đống, vừa rồi Eagle dùng thẻ hoàng kim rút tiền vàng từ ngân hàng cũng tiêu tán rất mau.

Hiện tại là quan trọng nhất chính là lúc này rốt cuộc bọn hắn ở nơi nào.

Gil lật trang bìa của bộ sách, bên trong xuất hiện đủ các loại phù văn kỳ quái, nhưng trên bản địa đồ vẫn đánh dấu ngọn cờ rõ ràng.

Tuy Gil vẫn như trước dù xem cũng không rõ ký hiệu cổ quái bên trên, nhưng việc nhận biết vị trí địa lý biểu thị trên bản đồ cũng không thành vấn đề.

Ngón tay Gil nhẹ nhàng xẹt qua cái hình tròn biểu thị một khối đại lục, không tiếng động thở dài.

[C56] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 56 hương vong linh ( bốn )

[C55] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 55 hương vong linh ( ba )

[C54] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 54 hương vong linh ( hai )

[C53] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong






Chương 53 Hương vong linh ( một )

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

[C52] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 52 Cốc sương mù ( chín)

[C51] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong





Chương 51 Cốc sương mù ( tám )

[C50] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 50 sương mù chi cốc ( bảy )

[C49] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 49 Cốc sương mù ( sáu )

[C48] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong

Chương 48 Cốc sương mù ( năm )

[C47] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 47 Cốc sương mù ( bốn )

[C46] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 46 Cốc sương mù ( ba )

[C45] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 45 Cốc sương mù (hai)

[C44] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong





Chương 44 Cốc sương mù ( một )